ĐỂ EM KHỎI LẠC TRONG KHU PHỐ - Trang 29

Perrin de Lara. Ông vẫn hơi láng máng nhớ họ, điều này giúp ông quay
ngược về thời kỳ xa xôi khi cô bé cùng tuổi ông xuất bản tập Cây, bạn của
tôi.
Người thứ nhất, Bugnand, có dáng thể thao và vận đồ màu be. Một gã
tóc nâu, ông nghĩ thế; người còn lại, một gã mặt to như tượng La Mã, đứng
chống khuỷu tay vào lò sưởi lát đá cẩm thạch, nói chuyện trong tự thế lịch
thiệp. Ký ức tuổi thơ thường là những chi tiết nhỏ được nhặt ra từ những
điều vô nghĩa. Liệu mấy cái tên kia có thu hút sự chú ý của Ottolini không
và anh ta có thiết lập được mối liên hệ giữa họ và ông, Daragane? Không,
chắc chắn là không. Trước hết vì mẹ ông đâu có cùng họ với ông. Hai
người kia, Bugnand và Perrin de Lara, đã biến mất từ thời tám hoánh nào
rồi, khi ấy Ottolini còn quá nhỏ để có thể cảm thấy gợi lên điều gì đó từ họ.

Càng đọc, ông càng có cảm giác “hồ sơ” này là một thứ tả pí lù trộn

lẫn mọi mảnh vụn của hai cuộc điều tra khác nhau không được tiến hành
cùng năm, bởi lúc này nó lại chỉ sang năm 1952. Tuy nhiên giữa những
đoạn ghi chép năm 1951 liên quan đến vụ ám sát Colette Laurent và những
đoạn xuất hiện trên hai trang cuối, ông nghĩ mình phát hiện ra một mối dây
liên hệ mong manh: “Colette Laurent” thường lui tới “một ngôi nhà ở
Saint-Leu-la-Forêt” nơi sinh sống của “một cô Annie Astrand nào đó”.
Ngôi nhà có vẻ nằm dưới sự giám sát của cảnh sát - nhưng vì sao chứ?
Trong số những cái tên được kể ra, có Torstel, tên mẹ ông, Bugnand và
Perrin de Lara. Hai tên khác ông không biết. Roger Vincent và nhất là tên
người phụ nữ sống trong ngôi nhà ở Saint-Leu-la-Forêt, “một cô Annie
Astrand nào đó”.

Ông những muốn sắp xếp lại mấy đoạn ghi chép lộn xộn kia, nhưng

việc đó vượt quá sức ông. Vả lại, đêm hôm khuya khoắt thế này, người ta
dễ nảy sinh những ý nghĩ kỳ cục: mục tiêu nhắm đến trong đầu Gilles
Ottolini khi anh ta tập hợp toàn bộ đống thông tin này không phải là cái tin
rao vặt cũ kỹ kia, mà chính là ông, Daragane. Dĩ nhiên Ottolini không tìm
được góc ngắm, anh ta dò dẫm, anh ta lạc lối trên những nẻo đường tắt, anh
ta bất lực không sao đi vào được hồng tâm. Ông cảm giác anh ta lởn vởn
quanh ông để kiếm một lối vào. Có lẽ anh ta tập hợp mọi chi tiết tản mát ấy
vì hy vọng Daragane sẽ phản ứng không với chi tiết nọ thì với chi tiết kia,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.