ĐỂ EM KHỎI LẠC TRONG KHU PHỐ - Trang 36

không thế nhìn rõ tên cô, nó bị nhấn chìm giữa những cái tên khác. Chưa kể
còn có lỗi chính tả nữa: Astran.

"Cô không phải lo cho tôi, Daragane nói. Tôi chẳng sợ ai cả. Mấy kẻ

tống tiền lại càng không.”

Cô có vẻ ngạc nhiên khi ông dùng từ này: kẻ tống tiền, nhưng mọi

chuyện giống như thể đó là một điều hiển nhiên mà cô không nghĩ tới.

"Lúc nào tôi cũng tự hỏi có phải anh ấy đánh cắp cuốn sổ địa chỉ của

ông không...”

Cô mỉm cười, còn Daragane thì nghĩ cô muốn nói đùa.
“Đôi khi Gilles làm tôi sợ... Chính vì thế mà tôi ở lại bên anh ấy...

Chúng tôi quen nhau từ lâu lắm rồi...”

Giọng nói càng lúc càng trở nên khàn khàn, và ông sợ là màn tâm sự

này sẽ kéo dài đến tận sáng. Liệu ông có thể duy trì sự tập trung và lắng
nghe tới cùng?

“Anh ấy đi Lyon không phải vì công việc đâu, mà đế chơi bạc đấy...
— Sòng bạc Charbonnières à?”
Câu nói buột ra khỏi miệng ông rất nhanh, ông ngạc nhiên vì cái từ

“Charbonnières” vốn ông đã quên nay lại hồi sinh từ quá khứ. Mỗi lần đến
Charbonnières chơi bạc, Paul và những người khác thường đi vào đầu giờ
chiều thứ Sáu rồi trở về Paris vào thứ Hai. Nên ông có gần ba ngày ở cùng
Chantal trong căn phòng trên quảng trường Graisivaudan.

“Vâng, anh ấy đến sòng bạc Charbonnières. Anh ấy quen một tay hồ li

ở đó... Anh ấy thường từ Charbonnières trở về với số tiền nhiều hơn thông
lệ.

— Cô không đi cùng anh ta à?
— Chẳng bao giờ cả. Trừ hồi đầu, lúc chúng tôi mới quen nhau... Tôi

chờ anh ấy hàng giờ ở câu lạc bộ Gaillon... Có một phòng chờ dành cho
phụ nữ...”

Daragane hiểu có đúng không nhỉ? “Gaillon” - cũng giống như

“Charbonnières” - là cái tên xưa kia từng rất quen thuộc với ông. Chantal
thường bất ngờ đến gặp ông trong căn phòng trên quảng trường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.