ĐỂ EM KHỎI LẠC TRONG KHU PHỐ - Trang 38

“Ông hãy coi chừng anh ấy... Anh ấy muốn ngày nào cũng gặp ông

đấy... Anh ấy sẽ không lúc nào để ông yên đâu... Đó là một kẻ...”

— ... dai như đỉa?
— Phải. Cực kỳ dai.”
Dường như cô gán cho phẩm chất này một ý nghĩa đáng lo ngại hơn

ông tưởng lúc đầu.

“Tôi không rõ anh ấy biết gì về ông... Có thể là vài điều trong hồ sơ...

Tôi không đọc... Anh ấy sẽ dùng chúng như phương tiện gây áp lực...”

Cô nói mấy từ cuối không được tự nhiên cho lắm. Chắc chắn là Gilles

Ottolini đã nói với cô về “phương tiện gây áp lực”.

“Anh ấy muốn ông giúp anh ấy viết một cuốn sách... Đấy là những gì

anh ấy bảo tôi...

— Cô chắc anh ta không muốn gì khác chứ?”
Cô lưỡng lự, một lúc.
“Chắc.
— Đòi tiền tôi chẳng hạn?
— Cũng có thể... Mấy tay bạc thì cần tiền rồi... Phải, dĩ nhiên anh ấy

sẽ đòi tiền ông...”

Hẳn họ đã tranh luận chuyện này với nhau sau cuộc gặp trên phố

Arcade. Hẳn họ đang trong bước đường cùng - lối diễn đạt Chantal vẫn
dùng hồi xưa mỗi lần nói về Paul. Nhưng gã kia vẫn nuôi hy vọng thoát ra
được nhờ mấy vụ đặt cược theo lối tăng dần.

“Chẳng mấy mà anh ấy thậm chí sẽ không trả nổi tiền thuê phòng, trên

quảng trường Graisivaudan...”

Phải, tiền thuê nhà chắc chắn đã tăng trong bốn mươi lăm năm qua,

trên quảng trường Graisivaudan. Daragane sống bất hợp pháp ở căn phòng
đó, nhờ một người bạn được chủ nhà gửi chìa khóa. Trong căn phòng, có
một cái điện thoại bị khóa phần quay số để không ai có thể sử dụng. Dẫu
vậy ông vẫn quay được một vài số.

“Tôi cũng vậy, ông nói, tôi cũng từng sống trên quảng trường

Graisivaudan...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.