ĐỂ EM KHỎI LẠC TRONG KHU PHỐ - Trang 41

— Tôi tìm thấy nó dưới đáy cái tủ tường cũ trong phòng tôi... Đằng

sau có một cái mác.”

Cô chìa cái váy cho ông, trên mác có dòng chữ: “Silvy-Rosa. Nhà

mốt. Phố Estelle. Marseille.”

“Có lẽ kiếp trước cô từng mặc nó...”
Ông nhắc lại câu chiều hôm qua đã nói với cô, trong căn phòng trên

phố Charonne.

“Ông nghĩ thế à?
— Cảm giác thế... tại mác áo trông cổ xưa quá...”
Đến lượt cô cũng nhìn mác áo bằng vẻ ngờ vực. Rồi cô đặt cái váy

xuống, bên cạnh mình, trên tràng kỷ.

“Cô chờ đã... tôi quay lại ngay...”
Ông ra khỏi văn phòng để kiểm tra xem điện bếp có bật không. Cửa sổ

bếp nhìn ra phố. Đúng là điện bếp có bật. Ông tắt đi rồi đứng sững bên cửa
sổ. Ban nãy, ông đã tưởng tượng ra cảnh Ottolini đứng chầu chực ngoài kia.
Những suy nghĩ kiểu này thường nảy sinh trong ta lúc khuya muộn, khi ta
không ngủ, những suy nghĩ mà thuở ấu thơ ta vẫn có để hù dọa chính mình.
Chẳng có ai hết. Nhưng anh ta có thể nấp sau đài phun nước hoặc ở bên
phải, sau một cái cây trên quảng trường lắm chứ.

Ông đứng bất động hồi lâu, thẳng đơ, hai tay khoanh lại. Ông chẳng

thấy ai trên phố. Không có chiếc xe nào chạy qua. Nếu mở cửa sổ, hẳn ông
sẽ nghe thấy tiếng nước róc rách từ đài phun và ông sẽ tự hỏi phải chẳng
mình đang ở Roma chứ không phải ở Paris. Roma, nơi mà từ đó, ngày xưa,
ông từng nhận được một tấm bưu thiếp của Annie Astrand, dấu hiệu sống
cuối cùng cô gửi đến ông.

Khi ông quay trở lại văn phòng, cô đã nằm dài trên tràng kỷ, mặc trên

người cái váy xa tanh màu đen kỳ quặc có hai con chim én vàng. Ông bối
rối một lúc. Có phải cô đã mặc sẵn cái váy này lúc ông mở cửa cho cô
không? Đâu phải. Áo sơ mi và quần dài màu đen của cô đang cuộn tròn vứt
trên sàn cạnh đôi giày lười đó thôi. Mắt cô nhắm nghiền, hơi thở cô đều
đều. Cô đang giả vờ ngủ chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.