ĐỂ EM KHỎI LẠC TRONG KHU PHỐ - Trang 43

trang Kẻ rong chơi trên lưng ngựa. Đó là bản in lại gần đây của một tác
phẩm có bản quyền từ thời tiền chiến. Sao Gilles Ottolini lại dám cả gan,
hay ngây thơ, mạo danh tác giả nhỉ? Ông gấp sách lại và đưa mắt nhìn đống
giấy trước mặt mình. Trong lần đọc đầu tiên, ông đã nhảy cóc mấy trang vì
chữ ri rít quá.

Một lần nữa từ ngữ lại nhảy nhót. Rõ ràng ông thấy ở đó có các chi

tiết khác liên quan đến Annie Astrand, nhưng ông quá mệt nên không muốn
tìm hiểu. Ông sẽ xem sau, vào buổi chiều, khi đầu óc thảnh thơi. Trừ phi
ông quyết định xé đống giấy đi, từng trang một. Phải, ông sẽ xem xét sau.

Đúng lúc xếp “hồ sơ” vào bìa các tông, mắt ông đụng phải bức ảnh

đứa trẻ mà ông đã quên bẵng. Ông đọc, ở mặt sau bức ảnh: “3 ảnh chụp tự
động. Trẻ không rõ danh tính. Lục soát và bắt giữ Astrand, Annie. Cửa
khẩu Vintimille. Thứ Hai ngày 21 tháng Bảy năm 1952.” Đúng vậy, đây là
bản phóng to của một bức ảnh chụp tự động, như chiều hôm qua ông đã
nghĩ trong căn phòng trên phố Charonne.

Ông không thể rời mắt khỏi bức ảnh và tự hỏi tại sao mình lại quên nó

giữa đống giấy trong “hồ sơ”. Liệu đó có phải cái gì đấy làm phiền ông,
một thứ vật chứng theo ngôn ngữ pháp luật, mà ông, Daragane, những
muốn gạt khỏi ký ức mình? Ông cảm thấy như bị chóng mặt, chân tóc giần
giật đau. Đứa trẻ ấy, đứa trẻ mà hàng chục năm trôi qua xa xôi tới độ sắp
biến nó thành một người xa lạ, ông buộc phải thừa nhận nó chính là ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.