ĐỂ EM KHỎI LẠC TRONG KHU PHỐ - Trang 65

mình bị người thân giấu nhẹm. Có thực sự người thân của ta giấu nhẹm nó
đi không? Người ấy đã quên, hoặc đúng hơn là theo năm tháng, người ấy
đã chẳng còn nghĩ đến nó nữa. Hay chỉ đơn giản là người ấy không biết
phải nói thế nào.

“Thật tiếc vì chúng ta không thể đến được Ý”, Daragane bật cười nói.
Anh cảm giác cô muốn tâm sự gì đó với anh. Nhưng cô khẽ lắc đầu,

như thể đang xua đi những ý nghĩ tồi tệ - hoặc những kỷ niệm tồi tệ.

“Vậy cậu sống ở quảng trường Graisivaudan à?
— Thực ra thì không còn thế nữa. Tôi đã tìm thuê được phòng ở một

khu phố khác.”

Anh đã giữ lại chìa khóa căn phòng trên quảng trường Graisivaudan,

chủ phòng này không có mặt ở Paris. Vậy nên, thi thoảng anh vẫn lén lút
đến đây. Viễn cảnh lánh mình tại hai nơi chốn khác nhau khiến anh thấy an
lòng.

“Vâng, một phòng cạnh quảng trường Blanche...
— Blanche ư?”
Từ này dường như gợi nhắc cô một khung cảnh quen thuộc.
“Một ngày nào đó cậu sẽ dẫn tôi đến phòng cậu chứ?”
Trời đã tối hẳn, và cô bật đèn. Hai người họ ở giữa một quầng sáng,

còn căn phòng vẫn chìm trong bóng tối.

“Tôi biết rất rõ khu quanh quảng trường Blanche... Cậu còn nhớ Pierre

anh trai tôi không?... Anh ấy có một ga ra ở đó.”

Một người đàn ông tóc nâu. Ở Saint-Leu-la-Forêt, thi thoảng anh ta lại

ngủ lại trong căn phòng nhỏ, bên trái, cuối hành lang, căn phòng có cửa sổ
nhìn ra sân và giếng. Daragane vẫn nhớ cái áo vest canađiên và chiếc ô tô
bốn mã lực của anh ta. Một ngày Chủ nhật, anh trai của Annie - bấy lâu nay
anh đã quên tên anh ta - đưa anh đến rạp xiếc Médrano. Rồi họ quay về
Saint-Leu-la-Forêt trên chiếc ô tô bốn mã lực.

“Từ hồi sống ở đây tôi không còn gặp Pierre nữa...
— Thật là một nơi kỳ lạ, ” Daragane nói.
Rồi anh quay đầu về phía ô cửa kính - một bức màn lớn tối đen, không

còn nhìn rõ đám lá cây phai sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.