ĐỂ EM KHỎI LẠC TRONG KHU PHỐ - Trang 69

Anh không muốn nói trái ý cô. Có lẽ anh sẽ tìm ra lời giải thích trong

cuốn sách mà vị bác sĩ đã ký tặng anh, cuốn sách nhỏ bìa trắng nói về sự
lãng quên.

Họ tản bộ dọc lối đi ven hoa viên Ranelagh. Do màn đêm, cây cối và

sự hiện diện của Annie lúc này đang khoác tay anh, Daragane cảm giác như
mình đang đi dạo cùng cô giống ngày xưa trong rừng Montmorency. Cô đỗ
ô tô ở một ngã tư trong rừng, rồi họ tản bộ đến tận hồ Fossombrone. Anh
vẫn nhớ những cái tên: ngã tư Chêne aux Mouches. Ngã tư Pointe. Một
trong những cái tên ấy khiến anh sợ: thánh giá của hoàng thân xứ Condé. Ở
ngôi trường nhỏ nơi Annie ghi tên cho anh học, nơi cô thường đến đón anh
vào lúc bốn rưỡi chiều, cô giao từng nói về vị hoàng thân này, người ta phát
hiện ra ông ta treo cổ trong phòng mình ở lâu đài Saint-Leu, mà không ai
biết chính xác hoàn cảnh dẫn đến cái chết của ông. Cô giáo gọi ông là
“người cuối cùng của xứ Condé”.

“Jean bé bỏng của tôi, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Cô dựa đầu lên vai anh, và Daragane muốn nói với cô rằng anh đang

nghĩ đến “người cuối cùng của xứ Condé”, đến ngôi trường và những lần đi
dạo trong rừng. Nhưng anh sợ cô sẽ trả lời: “Không... Cậu nhầm rồi... tôi
chẳng nhớ gì hết.” Cả anh nữa, mười lăm năm qua, rốt cuộc anh cũng đã
lãng quên tất cả.

“Cậu phải cho tôi thăm phòng cậu mới được... Tôi rất muốn được gặp

lại cậu ở khu quảng trường Blanche...”

Có lẽ cô nhớ được chuyện họ từng ở khu đó vài ngày trước khi đi tàu

xuồng miền Nam. Nhưng cả điều này anh cũng không dám hỏi.

“Chị sẽ thấy căn phòng ấy quá bé... Daragane nói. Nó lại còn không có

sưởi nữa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.