"Có thể đánh muội tử của Thần Võ Đại tướng quân khóc chạy về nhà,
đây là ca thưởng cho muội." Úy Vân Kiệt dứt khoát mở hộp ra, tức thì một
mùi thơm mát lạnh khiến cho tinh thần người ta rung động.
Úy Tuệ nhìn chằm chằm chất lỏng trắng sữa trong hộp: "Đây là cái
gì?"
Úy Vân Kiệt không trả lời, chỉ là, dùng đầu ngón út quết một ít, bôi
vào trên mặt nàng.
Úy Tuệ sợ hãi lui về sau, bốp một tiếng đụng đầu vào trên vách xe,
choáng váng.
"Ngu ngốc." Úy Vân Kiệt lấn người đến, một tay nắm lỗ tai của nàng,
một tay bá đạo vẽ loạn chất lỏng lên vết thương trên mặt nàng.
"Ahhh, đau." Úy Tuệ kêu to, yêu nghiệt này cho rằng mặt nàng làm
bằng sắt à? Dùng nhiều sức như vậy?
"Ừ, trở về tự mình bôi. Ba ngày sau, bảo đảm trên mặt muội không có
một cái sẹo nào, làn da còn có thể đẹp hơn trước kia nữa." Úy Vân Kiệt
khinh bỉ vẻ mặt không phân biệt tốt xấu của nàng.
"Thật?" Quả nhiên, nghe lời ấy, vẻ mặt Úy Tuệ vui vẻ, cất kỹ cái hộp
nhỏ, ngược lại nhìn hắn.
Dung nhan tuyệt mỹ, làn da không tì vết, ngay cả nữ tử cũng không
bằng.
"Có phải huynh cũng dùng thứ này hay không? Làn da đẹp như vậy,
nữ nhân nhìn thấy đều ghen tị mà." Được đồ tốt, Úy Tuệ thật lòng khen
ngợi.