"Lại nói bậy, làm sao người có thể nổi mốc chứ?" Tiêu Minh Ca giận
liếc nhìn nàng, nhưng cũng bởi vì ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài, nháy
mắt tâm tình trở nên cởi mở.
Úy Tuệ nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của nàng, nói: "Người ở
trong phòng buồn bực dài lâu, sẽ hậm hực không vui, tâm tình nặng nề,
mặc dù thân thể không mốc nhưng trong lòng sớm muộn gì cũng nổi mốc.
Cho nên, cần phải thường xuyên ra ngoài phơi nắng để duy trì thể xác vào
tinh thần khỏe mạnh."
"Chỉ có con nói thế." Tiêu Minh Ca không thể không thừa nhận lời
này của nữ nhi quả thật rất có đạo lý.
Mẫu tử ba người cùng đến hậu viên, nơi này hoa cỏ sum xuê, cảnh sắc
hợp lòng người.
Úy Tuệ sai người đến chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt mang tới vài cái
xẻng hoa nhỏ, xong cùng với mẫu thân và đệ đệ mỗi người một cái.
"Muốn làm cái gì?" Tiêu Minh Ca cực kỳ nghi ngờ.
Úy Tuệ cười sung sướng: "Lao động, chẳng những có thể cường thân
kiện thể, còn có thể làm cho thể xác và tinh thần của chúng ta vui vẻ."
"Lao động?" Tiêu Minh Ca mờ mịt quay đầu nhìn Trương ma ma ở
sau lưng.
Trương ma ma chỉ cười vui vẻ.
"Nương, mẹ nhìn cỏ dại trong vườn hoa này, sợ là mấy hôm không
dọn dẹp rồi, chúng ta dọn dẹp một chút nhé." Úy Tuệ nói xong, dẫn theo
Úy Vân Nhạc đi vào một mảnh vườn hoa, sau đó dạy hắn dùng cái xẻng
dọn dẹp cỏ dại bên trong.