Bởi vì mấy lời của hắn mà toàn thân Úy Tuệ nổi lên hạt gạo nhỏ (nổi
da gà), nhưng không phục: "Sợ cái gì? Nó dám đến, ta sẽ nhổ sạch lông của
nó nấu canh uống."
Khụ khụ khụ… Thật đúng là bạo lực lại thô lỗ.
Úy Vân Kiệt không nói gì, chỉ là tràn ngập xót thương nhìn tiểu mỹ
nhân.
"Thôi, gia đổi chỗ cho ngươi thôi."
Hắn xoay người muốn đi, Úy Tuệ lại gọi hắn lại: "Đợi chút."
"Hả?" Úy Vân Kiệt quay đầu nhìn nàng.
Úy Tuệ cắn cắn môi, nàng là một người không nên gây khó dễ cho
một con chim nhỏ, huống chi cũng tại nàng đạp trúng người ta trước, quấy
rầy người ta an nghỉ.
"Ở chỗ này đi, vừa rồi huynh chôn nó ở đây, dĩ nhiên nó cảm thấy nơi
này thích hợp. Vừa rồi là ta không đúng."
Mặc dù là một con chim bồ câu, sau khi chết cũng nên được tôn trọng.
Trong lòng Úy Tuệ lẩm nhẩm, tiểu mỹ nhân bồ câu, vừa rồi nàng
không biết giữ miệng, ngươi ngàn vạn lần đừng trách nha.
Úy Vân Kiệt nhướng mi: "Muội chắc chứ?"
"Ừ." Úy Tuệ gật đầu, khom lưng nhặt xẻng hoa nhỏ lên: "Ta đào đất
cho."
Nói xong, thật sự đến làm.