- Khụ. . . Là như thế này, anh định đi giúp một chút, các bạn tán gẫu, hẹn
gặp lại. . .
Nói xong, không nói hai lời, bật người nhanh chân liền chạy hướng biệt
thự, ở trong này thêm, tương đối sống không lâu được.
- Này này. . .
Hứa Đan Lộ rấtít khi nhìn thấy Trương Dương chật vật như vậy, nhíu mày
nghĩ nghĩ,giống như nhớ lại cái gì, vỗ đầu, vẻ mặt thản nhiên mà nhìn Lâm
Âm, nóirằng:
- Ai nha, mình cũng quên cái này. . .
- Cái gì chứ, sao cậu lại có quan hệ với người kia?
Lâm Âm nhăn mũi hỏi, trên mặt khó chịu hiện rõ trong mắt Hứa Đan Lộ.
- Ha, thiếu chút nữa quên. . .
Hứa Đan Lộ che miệng lặng yên cười.
- Hai người đã sớm biết nhau!
Lâm Âm nghe vậy một trận cười khổ, nhìn nhìn bóng dáng Trương Dương,
hữu lực mà nói rằng:
- Cậu cũng đừng hiểu lầm, mình cùng hắn đã gặp mặt vài lần mà thôi, ngay
cả quen cũng đều không tính.
Nói xong, vội kéo Hứa Đan Lộ đến một bên, lần thứ hai hỏi:
- Tên kia thật là người yêu cậu?
- Ừ!