ĐÊM CHỦ NHẬT DÀI - Trang 109

CHƯƠNG MƯỜI MỘT

- Im lặng. - Scanlon quát lớn. - Malholand, đuổi hết mọi người ra rồi

đóng cửa lại ! Và ra lệnh cho Simpson dẹp cái đám ngoài hành lang đi.
Trong cái nhà thương điên này đã đến lúc phải lập lại trật tự rồi, không sao
làm việc được nữa.

Bên ngoài cửa sổ đã sáng lên, một ngày mới lại bắt đầu. Người ta đã

khâu vết thương ở tay cho tôi và băng lại. Đeo chiếc còng số 8, tôi ngồi bên
bàn trong văn phòng Cảnh sát trưởng - Scanlon và Howard Brill, một trong
những phụ tá của ông ta ngồi ở phía đối điện, mắt không rời tôi. Malholand
và một tay nữa đang ngăn đám đông sôi sùng sục bám quanh cửa ra vào văn
phòng.

Mặt Scanlon tái nhợt, mệt mỏi, với cặp mắt đỏ quạch, thấy rõ ông ta

chẳng được ngủ nghê gì. Chắc bộ mặt tôi cũng chẳng hơn gì.

Malholand đẩy hết tất cả ra ngoài, khóa trái cửa và đi về phía chúng

tôi. Hắn ngó tôi chằm chằm, lúc lắc đầu rồi ngồi xuống cạnh chiếc bàn gần
đấy.

Scanlon nói gì đó.
- Còn gì nữa nào ? - Tôi bật lên.
- Ông có muốn tuyên bố điều gì không ?
- Có, hẳn ba điều. Thứ nhất, tôi không giết vợ tôi. Thứ hai, tôi không

giết Roberts. Và thứ ba, tôi yêu cầu luật sư của tôi là George Clemen phải
có mặt.

- Đấy, lại bắt đầu cái giọng ấy rồi ! - Malholand quát lên.
Scanlon rút trong túi ra một điếu xì gà, theo thói quen dùng răng cắn

đứt đuôi nó. Cặp mắt ông ta lạnh lẽo không hồn như ống kính máy ảnh. Tôi
với ông ta vốn là chỗ bạn bè, nhưng ông ta đang làm công vụ, người ta trả
lương để ông ta làm việc đó và ông ta kiếm miếng bánh của mình một cách
trung thực.

- Clemen đã rời khỏi nhà. - Cuối cùng Scanlon nói. "Chứ lại không ư

? - Tôi nghĩ bụng - Hắn thì chẳng chần chờ đâu ! Lần này đâu phải ghé vào
chỗ nào nữa !". Ngay lúc đó, ngoài cửa có tiếng xôn xao bị ghìm nén và
Clemen bước vào, bằng một cử chỉ rất điệu sửa lại vạt áo. Tôi đứng dậy và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.