ĐÊM CHỦ NHẬT DÀI - Trang 113

Scanlon lặng lẽ ngắm cô ta đến một phút như thể đang sắp xếp lại ý

nghĩ. Sau đó ông ta lại hỏi:

- Khi gọi điện thoại cho ông Warren cô có xưng danh không ?
- Không. - Doris đáp.
- Thế làm sao ông ta biết được rằng chính cô đã gọi.
- Có lẽ bằng giọng nói.
- Cũng có thể. Thế lúc ông Warren xông vào nhà cô hôm qua ông ta

không nói gì về chuyện đó à ? Chỉ định cưỡng hiếp thôi ?

Doris ngập ngừng, về mặt nói dối thì cô ta chẳng giỏi giang gì.
- A hà, ông ta lột quần áo tôi ra.
- Có lẽ ông ta muốn giết cô chăng ? Cô biết không, bằng chứng của

cô có thể đủ để buộc tội ông ta vào tội cố ý giết người đấy.

Doris phấn chấn hẳn lên:
- Tất nhiên, tất nhiên ông ta định giết tôi. Ông ta lên cơn điên.
- Ô điều đó còn phải chứng minh đã. Tốt nhất cô hãy nói xem ông ta

ở lại trong phòng cô bao lâu lúc ông ta định giết cô ?

- Đâu khoảng năm phút, có khi nhiều hơn.
- Và cô không nhận thấy sự lãng phí thời gian như vậy là lạ lùng sao ?

Việc gì ông ta chịu mất ngần ấy thời gian nhỉ ?

Cô ta thấy ngay rằng đã sơ hở:
- Á, tôi không biết. Có lẽ chưa đến năm phút. Tôi quên mất rồi.
- Hừm... Cho là ít hơn, thế thì ba phút chứ.
- Vâng, có lẽ gần ba phút.
- Rõ rồi. Nhưng tôi thấy rằng thậm chí ba phút vẫn còn là quá nhiều.

Tại sao kẻ giết người lại mất thời gian lôi thôi dài dòng làm gì khi mà hắn
đến đó chỉ với mục đích duy nhất là giết một nhân chứng nguy hiểm ? Lại
ngay trong ngôi nhà có nhiều người sống gần bên ngay bên kia tường ? Nếu
ông Warren đến đấy để giết cô thì ông ta đã làm việc đó ngay lập tức, cô sẽ
không kịp kêu cứu đâu. Khoan, khoan đã. Khi nhận thấy ông ta, cô chưa
nghĩ rằng ông ta muốn giết cô. Cô nghĩ ông ta chỉ định cưỡng hiếp ?

- Ồ, vâng... Đúng vậy.
- Tại sao nhỉ ? Thực ra ông ta đã kịp đụng vào người cô đâu ?
- À... Tôi không biết ông ta cần gì ở tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.