ĐÊM CHỦ NHẬT DÀI - Trang 124

chứ. Và không khiến bà phải nhắc tôi. Không, chừng nào chưa xong là tôi
chưa ra khỏi đây đâu.

Sranlon bỏ máy.
George vén tay áo nhìn đồng hồ.
- Thật đúng lúc, về khoản ăn sáng ấy mà, ông Cảnh sát trưởng. Có lẽ

ông còn hành hạ John lâu chứ ?

- Với cái gã này thì còn phải đánh vật lâu đấy. - Scanlon đáp với vẻ

tuyệt vọng.

George đứng dậy.
- Nếu vậy tôi nghĩ rằng chắc ông không phàn nàn nếu tôi chạy qua

tiệm Fuller kiếm miếng gì bỏ miệng chứ ? Thú thật là tôi đã đến đây với cái
bụng lép kẹp đấy.

Hắn quay sang phía tôi.
- Hiện thời tôi không giúp gì cho anh được. John ạ. Chừng 20 phút

nữa tôi sẽ trở lại. Anh không phản đối chứ ?

- Không. - Tôi còn biết nói gì được nữa ?
- Hay bảo Fuller đem cho anh cái gì nhé ?
- Không, cảm ơn. Thú thật là thậm chí tôi không thể nghĩ đến chuyện

ăn nữa...

George đi khỏi. Khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng hắn, tất cả đều lặng

đi. Scanlon và Malholand đưa mắt nhìn nhau đầy ngụ ý. Cảnh sát trưởng
gật đầu, Malholand bước ra và ngay lúc đó Barbara đi vào. Hình như cô đã
chờ sẵn đâu đó ở phòng bên. Tiến đến gần bàn, Barbara ngồi xuống cạnh
tôi.

- Nối điện thoại vào hệ thống truyền thanh nội bộ ! - Scanlon ra lệnh

cho Brill.

Anh ta hấp tấp đi như chạy vào phòng làm việc của riêng Cảnh sát

trưởng vẫn đang để ngỏ cửa. Ba người chúng tôi: Barbara, Cảnh sát trưởng
và tôi - vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, mắt nhìn dán vào chiếc máy điện thoại.
Scanlon chăm chú nhìn Barbara, cặp mắt ông ta sắc như mảnh chai.

- Không bao giờ dám nghĩ rằng tôi lại phải đi cái bước phiêu lưu thế

này. Nếu như trong tôi không còn le lói một tia hy vọng rằng cô nói đúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.