ĐÊM CHỦ NHẬT DÀI - Trang 23

Bỗng nhiên tôi sực nhớ hôm qua mình đã cố gọi điện thoại cho vợ mà

không được. Phải hiểu ra sao đây ? Hay tất cả những lời cô ta nói về chuyến
viếng thăm các hộp đêm với vợ chồng Dikinson cũng là láo toét hết ? Theo
lời ông quản lý thì bà Warren trở về khách sạn sớm nhất cũng phải hơn 5
giờ rưỡi, vậy mà đến 7 giờ đã thanh toán và ra đi. Mặc dù cô ta đã nói với
tôi là sẽ ở lại đến chủ nhật. Cô ta không nói chuyện với ai từ Carfaghen hết,
chỉ hỏi xem có ai gọi điện cho cô ta không ? Rồi sau đó thu xếp khăn gói và
vù luôn.

Tôi nhìn thấy bức thư của người nhân viên nhà băng thò ra dưới cái

hộp đựng bật lửa. Mở phong bì, trong vòng mấy phút tôi lật tới lật lui trong
tay tờ giấy đánh máy nói rằng cách đây ba ngày France đã bán hết tất cả các
tín phiếu của mình. Để làm gì ? Cô ta tiêu vào đâu số tiền 6 ngàn đôla ?
Trong nhà, chúng tôi có ngân sách chung và chưa bao giờ xảy ra chuyện
trục trặc nào mỗi khi cô ta cần tiêu xài gì đó. Tôi vò nát bức thư và ném
xuống sàn. Thôi được, dù thế nào tôi cũng phải hỏi cô ta cho ra lẽ về
chuyện Roberts, bằng không, cô ta đừng hòng ra khỏi căn phòng này.

Liếc nhìn đồng hồ, đã quen với lối phóng xe bạt mạng của France, tôi

nghĩ rằng chậm nhất là một giờ nữa cô ta sẽ về tới. Đút chiếc bật lửa vào
túi, tôi tắt đèn và ngồi đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.