ĐÊM CHỦ NHẬT DÀI - Trang 24

CHƯƠNG BA

40 phút sau trong sân đã nghe thấy tiếng máy, tiếng xe thắng ken két.

Cửa garage đóng sập lại.

Chìa khóa xoay trong ổ rồi đèn bếp bật sáng và ngay lập tức tôi nghe

thấy tiếng chân quen thuộc, trên cánh cửa kính mờ hiện lên bóng dáng kiều
diễm của cô ta. Một tay France xách vali và túi xách, tay kia sờ soạng tìm
công tắc. Đèn bật sáng.

- Xin chào, - tôi vận dụng tất cả các qui tắc xã giao. - Nhiệt liệt chúc

mừng cô đã quay về với nếp nhà xưa.

Cô ta giật mình. Chiếc vali tuột khỏi tay cùng với túi xách. Cặp mắt

cô ta rực lên giận dữ.

- Làm gì mà anh ngồi trong bóng tối vậy ? Làm tôi sợ chết được !
Mặc bộ đồ thắt eo với chiếc sơ mi trắng (áo măng tô lông có lẽ còn để

trong xe), mắt mở to, cử động vừa cương quyết vừa uyển chuyển. Lúc này
(ồ, lúc nào mà chả thế !). France là nữ hoàng của các nàng tiên. Chỉ có cô ta
ăn nói mới hay chứ !...

- Đùa kiểu gì mà ngu thế, đồ quỉ ?
Nhưng chỉ thấy có sự im lặng đáp lại, cô ta hạ giọng run run.
- Có chuyện gì vậy ! Hay anh không thấy mừng được gặp lại em ?
- Ồ, tôi chỉ ngạc nhiên và muốn biết tại sao cô lại quyết định về ngày

hôm nay.

- Lạ chưa kìa ! Tự mình gọi điện gọi ngọc của mình lại. Thế mà bỗng

dưng lại có cuộc đón tiếp như thế này...

- Dù sao tôi vẫn chờ đợi câu trả lời: Tại sao cô lại về ?
Linh cảm thấy chuyện chẳng lành, France quyết định dùng cái thủ

pháp đã được thử thách và đã cứu thoát cô ta không phải chỉ một lần. Mơ
màng chớp chớp mắt, cô ta bước tới sát sàn sạt bên tôi và giận dỗi cong môi
lên:

- Chẳng lẽ nhất thiết phải có lý do sao ?
- Thì dù gì cũng phải hỏi một cái cho biết... Tôi tiếp giọng cô ta.
- Có lẽ chẳng qua chỉ vì một điều giản đơn là nghe thấy giọng anh qua

máy... - Cô ta thì thầm đưa đẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.