- Chẳng thế nào cả. Tôi chỉ ở đây có một ngày, thậm chí còn không
thuê buồng ở khách sạn. Trưa nay tôi sẽ gọi điện thoại đến. Còn tiếp theo
ông cứ gọi thẳng về vãn phòng của tôi ở Carfaghen. Nếu như tôi đi vắng thì
tất cả mọi tin tức ông có thể báo cho thư ký của tôi là cô Barbara Ryan.
- Chúng tôi không muốn báo những tin tức có tính chất bí mật cho
một người thứ ba - ông thám tử lắc đầu.
- Xin ông cứ coi là đã được chính tôi cho phép.
- Cần phải viết ra giấy, thưa ông ! Ngoài ra làm thế nào để biết được
tôi đang nói chuyện với ai ? Bất kỳ người dàn bà nào ở đầu dây bên kia đều
có thể nhận mình là Barbara Ryan, thư ký của ông được.
- Dĩ nhiên. Nhưng có thể phải thỏa thuận với nhau một mật khẩu hay
mật mã gì đó chứ ?
- Được. - Norman đồng ý và viết vài chữ vào cuốn sổ tay. Ký hiệu vụ
này là B-511- Ông hãy lấy đó làm mật mã.
- Cám ơn.
Ngay tại đó, trên tấm giấy in sẵn tôi viết rằng cho phép hãng Norman
thông báo tất cả các tin tức cho người thứ ba nếu người đó biết số hiệu B-
511, rồi ký tên. Trong lúc ấy ông ta đã sử dụng điện thoại tối đa để ra các
chỉ thị cần thiết cho người của mình trong việc tìm kiếm dấu vết của France
ở New Orleans.
Từ biệt Norman, tôi ghé vào nhà băng gần nhất, đổi 20 đôla thành
những đồng 25 và 10 cent bằng tiền kẽm rồi kêu taxi đến văn phòng công ty
điện thoại thành phố. Tại đây sau khi hỏi mượn cuốn danh bạ điện thoại của
Houston và Miami tôi xem lướt các hãng thám tử tư ở đó. Tất nhiên có thể
giao toàn bộ sự vụ cho một cơ sở do thám tư nhân lớn nào đó, hoạt động
trên qui mô toàn quốc, nhưng tôi nghĩ là nên tiến hành mỗi cuộc điều tra
bằng chính lực lượng sở tại một cách riêng rẽ thì hay hơn.
Ở Miami tôi chọn hãng "Crossby Investigation", còn ở Houston thì tôi
chấm một anh chàng Howard Keit nào đó.
Trước hết, tôi gọi điện thoại cho Miami và yêu cầu cho nói chuyện
với ông Crossby. Sau khi đã giới thiệu tên họ và nghề nghiệp, tôi hỏi:
- Các ông có thể nhận một việc cần đến sự tham gia của hai người,
được không ?