- Được, xin ông giữ máy.
Mack là bạn cũ của tôi: Ở Pensilvania chúng tôi học với nhau trong
một trường quân sự, sau đó lại gặp nhau trong trường đại học ở Texas, cùng
một lớp. Năm nào chúng tôi cũng đi săn gà lôi với nhau. Tôi cầu trời đừng
để cậu ta đi đâu vắng. Và tôi gặp may.
- John hả ? A, cậu đấy à, thằng bợm già ? Cậu rúc vào đâu thế ?
- New Orleans.
- Vậy thì lấy vé đi chuyến máy bay đầu tiên đến đây với tớ, chúng ta
cùng đi săn.
- Tớ rất muốn vậy nhưng xin cậu hiểu cho, tớ đang kẹt quá.
- Cậu muốn nói gì vậy ?
- Tớ đang nằm trong tình trạng hết sức khó khăn, anh bạn ạ. Tớ đang
cần được giúp đỡ.
- Thế thì nói đi, anh bạn già.
- Nghe đây, tớ muốn báo trước cho cậu luôn. Cậu có thể gay go nếu
như có ai chứng minh được rằng...
Cậu ta ngắt lời:
- Tớ đã bảo rồi mà, nói đi, đồ đầu gỗ. Còn lại là việc của tớ.
- Cậu hãy đánh cho tớ một bức điện.
- Khỉ, chỉ có thế thôi à ?
- Thế thôi. Gửi nó vào sáng mai, khoảng gần 6 giờ, từ một nơi nào đó
mà không một ai biết cậu. Có bút đấy không ?
- Có, đọc đi.
- Hãng môi giới mua bán bất động sản Warren, Carfaghen, Alabama.
Liên lạc ngay với hãng của Lewis Norman ở New Orleans về hồ sơ có ký
hiệu B-511. Chấm. Tôi sẽ gọi điện về sau. Ký. Vivers.
- Tớ hiểu rồi.
Cậu ta đọc lại bức điện.
- Tớ không thể làm gì hơn được nữa sao ?
- Không. Gracias amigo ! (Cám ơn anh bạn - Tiếng Tây Ban Nha).
- Por nada (Không sao - Tiếng Tây Ban Nha). Thế nào, kẹt lắm hả ?
- Kẹt lắm.