ĐÊM CHỦ NHẬT DÀI - Trang 58

- Được, xin ông giữ máy.
Mack là bạn cũ của tôi: Ở Pensilvania chúng tôi học với nhau trong

một trường quân sự, sau đó lại gặp nhau trong trường đại học ở Texas, cùng
một lớp. Năm nào chúng tôi cũng đi săn gà lôi với nhau. Tôi cầu trời đừng
để cậu ta đi đâu vắng. Và tôi gặp may.

- John hả ? A, cậu đấy à, thằng bợm già ? Cậu rúc vào đâu thế ?
- New Orleans.
- Vậy thì lấy vé đi chuyến máy bay đầu tiên đến đây với tớ, chúng ta

cùng đi săn.

- Tớ rất muốn vậy nhưng xin cậu hiểu cho, tớ đang kẹt quá.
- Cậu muốn nói gì vậy ?
- Tớ đang nằm trong tình trạng hết sức khó khăn, anh bạn ạ. Tớ đang

cần được giúp đỡ.

- Thế thì nói đi, anh bạn già.
- Nghe đây, tớ muốn báo trước cho cậu luôn. Cậu có thể gay go nếu

như có ai chứng minh được rằng...

Cậu ta ngắt lời:
- Tớ đã bảo rồi mà, nói đi, đồ đầu gỗ. Còn lại là việc của tớ.
- Cậu hãy đánh cho tớ một bức điện.
- Khỉ, chỉ có thế thôi à ?
- Thế thôi. Gửi nó vào sáng mai, khoảng gần 6 giờ, từ một nơi nào đó

mà không một ai biết cậu. Có bút đấy không ?

- Có, đọc đi.
- Hãng môi giới mua bán bất động sản Warren, Carfaghen, Alabama.

Liên lạc ngay với hãng của Lewis Norman ở New Orleans về hồ sơ có ký
hiệu B-511. Chấm. Tôi sẽ gọi điện về sau. Ký. Vivers.

- Tớ hiểu rồi.
Cậu ta đọc lại bức điện.
- Tớ không thể làm gì hơn được nữa sao ?
- Không. Gracias amigo ! (Cám ơn anh bạn - Tiếng Tây Ban Nha).
- Por nada (Không sao - Tiếng Tây Ban Nha). Thế nào, kẹt lắm hả ?
- Kẹt lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.