ĐÊM CHỦ NHẬT DÀI - Trang 85

phố, nơi mà không một người nào, ngoài cô Barbara ngụ cư, chịu chìa tay
giúp đỡ tôi. Tôi mở cửa trước và ngồi xuống bên cạnh Barbara.

Barbara mỉm cười. Mặt cô ẩn hiện dưới ánh sao.
- Nào - cô nói - bây giờ ta thử lắc cái hộp sọ xem có gì trong đó

không !

- Được. Nhưng trước hết cho phép tôi được thông báo cho cô biết nếu

vận may đưa tôi ra khỏi chốn hang hùm này nguyên lành thì việc đầu tiên
mà tôi làm là đệ đơn lên tòa xin được làm con nuôi của cô.

Barbara lắc đầu.
- Quả thật anh cần phải có một người đỡ đầu chắc chắn mới được.

Anh nhiều lúc xử sự như một thằng bé bướng bỉnh ấy. Nhưng thôi, không
đùa nữa. Trước hết, tôi nghĩ rằng Malholand - cái thằng mới đáng ghét làm
sao ! - Biết rằng France đã về. Nếu hắn nhìn thấy đôi găng tay thì có thể
đoán ngay được rằng chiếc vali cũng của cô ta. Có phải là ông vẫn còn ở
trong Sở Cảnh sát khi hắn đã ra khỏi đó rồi không ?

- Đúng.
- Nhưng mặt khác, tay phụ tá của Cảnh sát trưởng có lẽ tin rằng cô ta

đã gọi điện thoại cho ai đó khi ông không có mặt ở nhà. Bởi vì tôi cam đoan
tất cả việc đó xảy ra lúc 11 giờ 45 phút. Nghĩa là France đã có thể gọi cho
bất kỳ ai. Còn bây giờ ông hãy cố nhớ thật chính xác xem từ lúc ông gọi
điện cho George Clemen cho tới lúc ông ta xuất hiện tại văn phòng Cảnh sát
trưởng mất bao lâu ?

- Chưa đến 10 phút.
Tôi chợt hẫng đi một thoáng.
- George ?
- Tại sao lại không ? - Barbara hỏi lại - Cảnh sát hành động đúng như

vậy nếu như tin được những tiểu thuyết trinh thám mà tôi đã đọc. Ai cũng
bị tình nghi chừng nào chưa chứng minh được điều ngược lại. Hơn nữa còn
có một điểm mà ông ta nhắc sơ qua rồi. Nhưng trước hết ta hãy nghĩ đến 10
phút tai hại ấy đã. Quãng đường mà George phải đi nếu muốn ghé nhà ông
trước rồi sau đó mới đến Sở cảnh sát dài bao nhiêu ?

Tôi nhẩm nhanh trong óc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.