ĐÊM CỦA BẦY RỐI - Trang 13

2

Một đứa trẻ chăng?

Lucy sợ nấc lên khi thấy Caro nhấc hẳn cái vật đó ra khỏi thùng rác. Lúc

này nó mới có dịp nhìn rõ bộ mặt của cái đồ bỏ đi ấy. Đó là một khuôn mặt
cứng nhắc, có hai con mắt nằm cách xa nhau. Nhìn từ xa, Lucy thấy hình
như nó đang mặc trang phục màu xám thì phải. Hai cánh tay và hai cẳng
chân của nó vừa đang lủng lẳng, lại vừa trơ trơ ra.

— Caro! Có phải… nó đã… đã chết rồi không? – Lucy sợ hãi hỏi, cổ nó

như khô lại.

Nó bước lại gần phía cô em gái, trống ngực bắt đầu đập loạn lên.

Lúc này, cô bé Caro bướng bỉnh đang nâng niu cái tạo vật bất hạnh đó

trên tay với vẻ mặt hớn hở.

— Nó chết rồi à? – Lucy hỏi lại trong tiếng thở gấp gáp. Nó thực sự

không hiểu vì sao Caro tự nhiên cười ré lên.

— Không phải thế, nhưng nó cũng không còn sống nữa! – Cô em gái

khoái trí trả lời.

Cho đến tận bây giờ Lucy mới chợt nhận ra rằng đó không phải là một

đứa trẻ, nó reo lên:

— Thì ra là vậy! Đó là một con búp bê!

Caro lại nâng cái vật đó lên đầu cánh tay.

— Đây là một con rối nói bằng bụng chứ không nói ra ở miệng. Có ai đó

đã quẳng nó vào thùng rác. Bây giờ thì chị rõ rồi chứ, Lucy? Trông nó cũng
có vẻ mới đấy chứ.

Caro quay ngược cái hình nộm đó lại, rồi tìm cái tay quay ở đằng lưng nó

để điều khiển cho đôi môi nó mấp máy cử động.

— Ta là một cậu bé thực sự đây! – Caro nói thay con rối. Nó nói bằng

một giọng the thé, trong khi hai hàm răng sát lại, cố không để cho cặp môi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.