ĐÊM CỦA BẦY RỐI - Trang 18

3

— Ai vừa gọi điện thoại thế con? – Ông Lafaye hỏi con gái.

Caro ngồi vào bàn và trả lời:

— Bà Marlow ở dưới phố ba ạ.

— Bà ấy định nhờ con giữ trẻ à? – Bà Lafaye hỏi thêm vào.

— Không ạ. – Caro trả lời. – Bà ấy muốn con tới góp vui cho lễ sinh nhật

của cô con gái Anne cùng với Clac-Clac của con.

— Đúng là việc làm đầu tiên của con nhé! – Ông Lafaye vừa cười vừa nói

với Caro.

— Anne và Benjamin rất khoái Clac-Clac của con, chính chúng đã năn nỉ

bà Marlow gọi con đấy. Bà ấy hứa sẽ trả con hai mươi đô la cho buổi biểu
diễn đầu tiên này.

— Kể cũng tuyệt đấy chứ! – Bà mẹ reo lên và đưa cái liễn sa lát cho

chồng.

Thế là đã một tuần trôi qua kể từ ngày Caro phát hiện được Clac-Clac

trong thùng rác. Ngày nào cũng vậy, cứ mỗi buổi tan trường về là con bé lại
chui vào phòng chơi với con rối hàng tiếng đồng hồ. Nó nhắc đi nhắc lại
nhiều câu nói, tập nói mà không mấp máy môi, rồi sáng tạo ra nhiều vở kịch
của riêng mình. Trong khi đó Lucy lại luôn miệng nói rằng đó chỉ là những
chuyện vớ vẩn và vô bổ. Nó thường nhắc lại một câu nói mỗi khi từ chối
tham gia các vở kịch của cô em gái:

— Chị thật không thể tin được rằng em lại là một kẻ vô dụng như thế.

Nhưng hôm thứ sáu, khi Caro mang Clac-Clac đến trường chơi, Lucy đã

bắt đầu thay đổi thái độ.

Trong lúc Caro cho Clac-Clac nói giữa một lũ trẻ đang tò mò đứng xung

quanh. Lucy khoanh tay đứng quan sát xem chuyện gì sẽ xảy ra, nó cứ tưởng
cô em gái mình rồi sẽ biến thành trò cười. Nhưng sự việc lại diễn ra ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.