muốn tiếp tục như thế này?” chị hỏi một cách hóm hỉnh, nhìn
khắp lượt chỗ máu trên mặt hắn và đất cát từ nấm mộ vẫn bám
vào người hắn.
Simon cười lớn và theo chị tới chỗ bồn tắm kiểu Thổ mà hắn
đã cho lắp trong nhà ngay sau khi Roger chết, cho phép những ý
nghĩ của hắn lang thang trong khi Adelaide dùng miếng cọ lưng
bằng bạc mà hắn mang về từ Istanbul để cạo mồ hôi và đất bẩn,
sửa lại tóc và móng tay hắn thành một độ dài chấp nhận được.
“Đừng vội huênh hoang vì những quyền năng mới của cậu,
cậu chàng ạ,” Adelaide cảnh cáo.
“Có chuyện gì à?” hắn hỏi, cảnh giác trước giọng điệu của
chị.
“Tôi sẽ để cho bạn cậu nói với cậu – cậu cần phải lên một kế
hoạch. Hãy nhớ, cậu không phải là kẻ đầu tiên có quyền năng
này… kẻ mê con trai kia không kể với cậu là còn những người
khác à?”
“Chị lúc nào cũng đúng, Adelaide. Tôi ghét phải nghĩ đến
chuyện mình không còn có sự tư vấn của chị một khi cái chết
tìm tới.”
“Sao nào, chàng trai.” Adelaide vươn tay tới vuốt má hắn, đôi
mắt xanh đậm thường ngày của chị mờ đi và long lanh. “Cậu
đang đề nghị cho tôi cuộc sống mới của cậu đấy à?”
“Tôi còn cho ai nữa nào?” Simon cười lớn và đi theo chị vào
trong phòng ngủ của hắn. Làm sao hắn có thể không biến đổi
Adelaide – người mẹ duy nhất mà hắn từng biết? Ai biết được
chuyện gì có thể xảy ra cho hắn nếu không có Adelaide? Chính
chị đã khuyến khích hắn tin rằng hắn còn đạt được nhiều điều
hơn trong cuộc sống so với cái kiếp sống thảm hại mà số phận
và cha hắn đã cố áp đặt lên hắn.
Hắn nhanh chóng mặc quần áo và tham gia với Thầy lang
Ahmed và Học giả Dee trong đại sảnh. Đói ngấu, Simon tấn
công bữa tiệc nhiều món mà đầu bếp đã dọn ra trong khi hắn
tắm.
Khi hắn đã ăn no nê (gấp ba lần lượng thức ăn hắn thường
dùng), hắn quay sang các bạn mình. “Adelaide hé lộ rằng có rắc
ố
ầ
ế