ĐÊM ĐỊNH MỆNH - Trang 104

không nên nói gì về sự tự do của nó nữa. Thay vào đó, nó im lặng nghe
nàng kể những chuyện thế giới bên ngoài, về những thành tích thể thao của
Bobby, những chuyện ở thư viện...

Những ngày ấy thật êm đềm!
Miriam đặt một ngọn đèn ngay cạnh ghế đu để thỉnh thoảng nàng đọc

sách cho con gấu nghe. Nó có vẻ thích thú. Tối nay, khi nàng cho biết
Bobby đã lên đường vào quân ngũ, hình như nó lộ vẻ buồn rầu. Nó bỗng
nói:

- Miriam...
Giọng nó khàn khàn:
- Miriam... thả... thả anh ra đi... cho anh được săn sóc em khi Bobby

không còn ở nhà...

Nàng nhìn hắn, kinh ngạc.
Bao nhiêu thời gian đã qua mà nó vẫn không hiểu, vẫn còn mơ tưởng!
Vẻ buồn bã, nàng đứng dậy, tắt đèn và đi lên. Đến đầu cầu thang, nàng

đóng cửa nhẹ nhàng nhưng kiên quyết trước lời van xin của nó. Sau thời
gian dài như vậy mà nó không chịu hiểu là người ta không bao giờ để
những con thú hoang được thả rông. Chẳng có gì phải lo lắng, âu sầu cho
những con cọp, sư tử trong sở thú. Cũng chẳng có gì phải nghĩ ngợi nhiều
về vẻ hiền lành, thuần hóa của chúng. Chỉ có điều là không cho chúng được
tự do. Chỉ có thế!

Không bao lâu sau thì có thư của Bobby. Nàng đọc cho con gấu nghe.

Nó đã học được bài học sau cùng nên ngoan ngoãn hơn bao giờ. Và không
bao lâu sau thì Bobby được về phép lần đầu. Da rám nắng, khỏe mạnh,
cường tráng, trông thật thích mắt. Miriam ước sao con gấu được trông thấy
nó.

Tận dụng những ngày phép ngắn ngủi, Bobby sửa sang nhà cửa. Chỉ

còn một hôm nữa thôi. Nó nhìn đăm đăm ra cửa sổ nhà bếp. Miriam đến
cạnh nó và nó nhìn nàng, vẻ đăm chiêu.

- Mẹ à, con thấy bọn nhóc chạy trong vườn nhà mình hôm qua đấy.

Hàng rào có lẽ hư hết rồi.

Miriam gật đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.