ĐÊM ĐỊNH MỆNH - Trang 108

Ông tôi đang lúi húi trên bếp khi tôi vào.
- Cháu đã về đấy à... ông đang không biết cháu ở đâu... sắp ăn rồi...
Tôi đứng im, tựa cửa, thở dốc.
- Ông ơi...
Cố trấn tĩnh nhưng giọng tôi cứ run.
Ông tôi quay ngoắt lại. Mắt ông loang loáng.
- Chuyện gì vậy cháu? Sao cháu hoảng hốt vậy?
Tôi cố gắng trấn tĩnh nhưng không được.
- Ông ơi, ai sống trong ngôi nhà ở bìa rừng đằng kia vậy?
Ông tôi nhíu mày.
- Ở bìa rừng?... À, gia đình Winters... có chuyện gì vậy?
- Cháu vừa ở đó về, cháu thấy...
- Ở đó? Xung quanh có hàng rào mà, cháu không leo rào vào nhà

người ta đấy chứ?

- Hàng rào mục hết rồi... cháu không thấy có bảng cấm.
- Có lẽ bảng cấm bạc sơn rồi... nhưng ở đây ai cũng biết đó là nhà của

gia đình Winters.

- Cháu không biết... cháu nhìn vào một nắp hầm... có cái gì trong đó

giống như một cái chuồng... có một người đàn ông...

Ông tôi kéo một cái ghế lại bàn, ôn tồn:
- Cháu kể đầu đuôi cho ông nghe... nào, cháu nói gì, một cái chuồng?

Một người đàn ông?

Tôi kể lại. Ông tôi có vẻ không tin.
- Cháu nói thật chứ? Không tưởng tượng chứ? Ai cũng biết bà Winters

sống ở đó một mình. Cuộc đời bà ta thật đáng thương. Chồng bỏ, người con
duy nhất thì chết trận. Ông không muốn tiếng đồn không hay về bà ta lan
mọi nơi mà lại do cháu của ông bịa ra. Sẽ là một xúc phạm ghê gớm với bà
ấy.

- Không! Cháu nói thật mà! Ông đến mà xem!
Có lẽ lời thành khẩn của tôi làm ông tôi ngạc nhiên. Ông đứng dậy.
- Được, đi, nhưng ông không thích trò này chút nào. Ông tin cháu chỉ

tưởng tượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.