ĐÊM ĐỊNH MỆNH - Trang 111

Sáng hôm sau người ta thấy Harry nằm chết trong chuồng. Họ nói do

bệnh tim.

Sau đó tôi thường thấy ác mộng trong giấc ngủ. Có lẽ tôi la hét nhiều,

nói nhảm nhiều nên ông tôi bảo:

- Theo ông thì cháu không nên có mặc cảm tội lỗi gì về việc ấy. Nó

phải như thế thôi.

Tôi gật đầu:
- Vâng, cháu hiểu...
Nhưng tôi cứ như kẻ sống trong mơ. Ông tôi lo lắng hơn:
- Ông thấy đã đến lúc xóa tan cái bóng đen trong đầu cháu rồi đấy.

Ông sẽ đưa cháu đến thăm bà Miriam Winters.

Tôi đi một cách miễn cưỡng. Nhưng cuộc viếng thăm lại hóa tốt. Bà

Miriam vui mừng khi có bạn. Bà trò chuyện thật vui vẻ. Bà biết con gấu
của bà đã chết. Bà nói là bà buồn lắm nhưng bà nói thêm như một triết gia
là dù sao nó cũng đã đã quá già. Rồi thật bất ngờ, bà nói thêm là nếu nó còn
sống và còn ốm đau nữa, bà sẽ cho nó ngủ mãi mãi.

Ông tôi liếc nhìn tôi đầy ngụ ý. Rõ ràng, tôi chẳng cần thêm chứng cớ

gì để biện minh cho việc tố giác bà Miriam là sai về... mặt nhân đạo. Theo
ông tôi thì cuộc viếng thăm đó thật tốt đẹp. Nhưng theo tôi thì ngược lại
hoàn toàn vì bà Miriam là người tốt. Bà nói gặp tôi làm bà nhớ đến con trai
bà. Bà mong tôi đến thăm bà thường xuyên. Thật ngạc nhiên, tôi nhận lời
làm vui lòng bà.

Tôi giữ lời hứa.
Phải chăng đó là cách xoa dịu mặc cảm tội lỗi của tôi? Vì tôi đã phá

vỡ cuộc sống thích hợp của vợ chồng họ? Tôi không biết nhưng tôi biết
một điều là trong những cuộc trò chuyện với bà ấy, tôi hiểu tất cả những
nguyên nhân dẫn đến sự cầm tù Harry.

Tôi nói với ông tôi:
- Bà ấy không hẳn là điên đâu, không hoàn toàn điên trừ việc con

gấu... chính Harry đã gây ra chứng điên đó cho bà ta...

Ông tôi nhìn tôi, thở dài:
- Vậy là cái bóng đen đó vẫn lởn vởn trong đầu cháu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.