ĐÊM ĐỊNH MỆNH - Trang 114

- Họ sẽ bỏ cuộc. Hannah quá gìa. Sẽ không có một cuộc săn bình

thường nữa mà sẽ là một cuộc bắn mục tiêu cố định.

Khi cà phê sẵn sàng, Dalia hòa rượu lê vào và mang cho ông già.

Trong khi nhấm nháp, Tank nhìn con gái. Nó có mái tóc y như mẹ nó: rất
dầy, rất đen và rất dài. Cả gò má cao như dòng giống mẹ nó, người da đỏ
Shoshone. Chỉ có màu da và màu mắt xanh là giống ông. Từ bé đến nay nó
chỉ gọi ông là “Tank” thay vì “Bố”. Mười chín tuổi, thân hình tròn đầy,
khỏe mạnh. Nó sống trong căn nhà di động của nó ở cuối đường, làm việc
trong một phòng đánh bài của nhà hàng Custer. Tank vẫn sống trong cabin
này, nơi Dalia ra đời. Ông sống cô độc ở đây một năm rồi, từ khi Dalia ra ở
riêng, và đã cô đơn sáu năm qua, từ khi mẹ nó qua đời vì bệnh ung thư
xương.

Dalia hỏi:
- Bố có ra chỗ đó không?
- Chờ bố một chút.
Ông cầm ly rượu cà phê bằng hai tay, như sưởi ấm hai lòng bàn tay,

mỉm cười với con gái:

- Con còn nhớ mẹ con làm ầm ĩ khi thấy con pha rượu vào cà phê cho

bố không?

-Nhớ chứ bố!
Cô mỉm cười. Tank tiếp:
- Mẹ con vẫn muốn bố phải làm cái gì đó. Luôn luôn muốn bố phải

làm một việc gì thật quan trọng, thật ý nghĩa. Nhưng bố biết không phải chỉ
là việc đánh bài. Nếu Hannah chết trước, như mẹ con nghĩ, thì bố có thể
làm một việc quan trọng đầu tiên trong đời bố. Ít ra cũng quan trọng cho
mẹ con. Và cho Bruno. Thế mà lại là Bruno chết trước. Vậy là bố chẳng
còn gì quan trọng để làm. Nếu mẹ con mà còn sống thì bà ấy lại làm ầm ĩ là
bố sắp đặt mọi việc như vậy.

Lắc đầu buồn bã, Tank uống một hơi dài ly rượu pha cà phê. Ở tuổi

năm mươi, ông đã là một người đàn ông phong trần, gìa nhiều trước tuổi.
Mặt ông còn hằn dấu hàng trăm cú đấm, có lẽ nhiều hơn. Hai mươi năm
trước ông đến đây theo một đoàn đánh bốc lưu động, võ sĩ da trắng thách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.