ĐÊM ĐỊNH MỆNH - Trang 117

họ. Người da trắng, điềm đạm, học thức, cô ta là hình ảnh trái ngược với
Dalia.

- Xin chào, bác sĩ Lewis, ông Sherman... chào Dalia.
Cô mắc một sợi dây chì vào vòng dây da trên cổ Hannah, nói:
- Tôi vừa nhận điện thoại của các sếp là đóng cửa nơi này, và cắt móng

của Hannah. Thú vị chứ nhỉ?

Bác sĩ và Tank nhìn nhau, ngẩn người. Bác sĩ lưỡng lự hỏi:
- Cái gì thú vị?
Tuy hỏi nhưng ông và Tank thừa biết câu trả lời.
- Cuộc săn chứ còn gì nữa. Ô, tôi biết sẽ không thú vị nhiều nếu chúng

ta còn Bruno làm con mồi. Nhưng dù sao vẫn là cuộc săn bò rừng cuối
cùng. Một trang mới của lịch sử!

Bác sĩ nhăn mặt:
- Như thế thì tàn nhẫn quá!
Tank hỏi:
- Cô nói là cuộc săn vẫn tiến hành, với Hannah là con mồi ư?
- Dĩ nhiên.
Cô ta nhún đôi vai rất đẹp, tiếp:
- Làm thế nào khác bây giờ? Vé đã bán rồi. Cuộc bốc thăm đã tiến

hành rồi. Ông cho rằng nhà nước sẽ nuốt lời à?

Dalia nói:
- Không, chắc chắn không, không bao giờ, không phải nhà nước!
- Thế thì cô làm gì đi.
Nữ cảnh sát cơ động nói, rồi phớt lờ Dalia, tiếp:
- Nhưng, nghe đây, họ đã thay đổi luật một chút cho sòng phẳng hơn.

Hannah sẽ được cho hai mươi bốn tiếng khởi hành, nhớ đấy, hay chứ?
Hannah có đúng hai mươi bốn tiếng.

Cô mỉm cười, rõ ràng thích thú vì điều vừa nói.
Bác sĩ Lewis quay lưng bước đi, lòng đầy ghê tởm. Tank va Dalia

cũng rời nơi đó. Đi bộ trên con đường mòn về cabin của cha, Dalia nói:

- Hình như bố đang tìm cách thực hiện điều quan trọng của bố thì

phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.