ĐÊM ĐỊNH MỆNH - Trang 123

- Chính phủ bảo đảm cuộc săn này.
Người thứ hai nói, một người đàn ông nhỏ con hơn, hơi mập, không

đẹp trai như nhà kịch sĩ nhưng thâm trầm hơn. Đó là Harmon Langford,
nhà văn nổi tiếng thế giới. Cũng như Gregory Kingston, ông ta mặc bồ đồ
săn cực kỳ đắt tiền, cầm khẩu súng rất đẹp của nước ngoài, báng súng làm
bằng tay, chạm trổ công phu. Ông ta điềm đạm hỏi:

- Chính xác là ai chịu trách nhiệm ở đây?
Người đàn ông thứ ba, Lester Ash, chủ trại ở Nevada, đứng khiêm tốn

phía sau, không nói gì nhưng quan sát mọi chuyện. Ông ta mặc đồ bình
thường: quần áo jean may bằng vải bông, giầy bốt da.

Người trong đội cảnh sát cơ động nói:
- Thưa các ông, xin hãy tin tôi, chúng tôi đang hết sức tìm cho ra

nguyên nhân chuyện này trong thời gian nhanh nhất mà chúng tôi có thể.
Tất cả chúng tôi biết bây giờ là một hoặc nhiều người rõ ràng đã bắt cóc
Hannah vào lúc nào đó trong đêm. Đã phát thông báo và cuộc tìm kiếm
khắp tiểu bang đã được tiến hành lúc này rồi.

Gregory Kingston hỏi lớn giọng như chẳng coi ai ra gì:
- Thế việc đếch gì mà có người lại đi bắt cóc một con bò rừng?
Gregory Kingston vừa nói vừa khoa tay múa chân. Bây giờ thì hắn

đang diễn kịch! Nhà văn lên tiếng:

- Coi nào, Kingston, chúng ta không nói về một con bò rừng, mà

chúng ta đang nói về con bò rừng này cơ mà! Không như chúng ta, có
những người khác...

Ông ta ngưng nói một chút, liếc xéo Lester Ash, tiếp:
- Mà họ chỉ quan tâm đến thú vật vì lợi tức chứ chẳng phải vì tinh thần

thể thao chân chính!

Lester Ash cười tươi nhưng vẫn im lặng. Langford tiếp:
- Dù sao đi nữa, chúng ta không nên phí thì giờ chỉ để ở đây mà hỏi tại

sao, chúng ta phải tập trung vào câu hỏi ở đâu. Phần thưởng vĩ đại của
chúng ta đang ở đâu? Và làm thế nào chúng ta đến lấy nó?

Người cảnh sát nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.