ĐÊM ĐỊNH MỆNH - Trang 132

Một giờ sau khi Tank và Hannah bắt đầu đi lên con dốc thì chiếc trực

thăng mới đến chỗ hẹn với chiếc máy bay do thám kia.

Langford hỏi viên phi công qua máy điện đàm:
- Họ ở đâu?
- Trong những lùm cây bên sườn núi, thưa ông. Ông không thấy được

vì những tàn cây rậm. Có lẽ họ đã đi được nửa đường lên trên vùng đồng cỏ
của cao nguyên đó rồi.

Langford khen ngợi viên phi công kia rồi quay sang viên phi công của

mình:

- Đáp xuống vùng đồng cỏ đó ngay.
Viên phi công nói:
- Không được đâu, thưa ông. Vùng đất thiêng đó của người da đỏ

Deerfield. Người ngoài không được phép vào.

Langford hướng họng súng vào viên phi công:
- Tôi muốn anh đáp xuống đó.
Viên phi công mỉm cười:
- Tôi sẽ cẩn thận với khẩu súng này nếu tôi là ông đấy, thưa ông. Cứ

bắn đi nếu ông và các bạn ông biết lái chiếc trực thăng này, kẻo không có
tôi thì nó hạ cánh nhanh lắm đấy.

Trề môi, Langford bỏ khẩu súng xuống, thò tay vào túi áo rút ra một

xấp bạc, đếm năm tờ một trăm đô-la.

- Chỉ cần anh giữ máy bay cách mặt đất độ một mét, đủ thời gian cho

chúng tôi nhảy xuống là được.

Cầm lấy những tờ giấy bạc, viên phi công nói:
- Chuyện nhỏ.

❉❉❉

Vài trăm mét cuối cùng quả là địa ngục trần gian cho người đàn ông

và con bò. Sau quãng đường khá dễ dàng lúc đầu, con đường trở nên hẹp và
dốc, gập ghềnh lởm chởm. Ba lần, móng của Hannah trượt trên sỏi đá, hoặc
vướng vào rễ cây ngầm và nó tuột xuống năm, sáu mét, kéo theo Tank.
Trong mỗi lần đó, nó té nằm ngang, kêu rống dữ dội khi đất đá phía trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.