- Tôi muốn vào nhà nói chuyện với anh.
- Ở yên đó, Mike.
- Đủ rồi, anh không nên làm cho tình huống xấu hơn. Tôi là bạn anh
mà.
- Vâng, cũng như Ohlers chứ gì.
- Hắn chẳng tự ý làm gì với nông trại của anh cả, đó là chỉ thị của bọn
chủ nhà băng tàn nhẫn kia thôi.
- Đó là cách chống chế.
- Tôi sắp vào đây.
- Tôi sẽ bắn anh.
- Thế thì bắn đi, ông bạn chết tiệt!
Tôi hiểu bác Mike. Một khi đã quyết định thì không thể ngăn cản ông
ấy được. Tôi nói.
- Cháu đi với bác nhé?
Ông lắc đầu.
- Cháu phải ở đây.
- Ông ấy là bố cháu.
- Bobby, quỷ tha ma bắt mày đi, bác mệt mỏi lắm rồi, biết chưa? Cứ ở
yên đây.
- Vâng.
- Bác ra ngay thôi. Xin lỗi đã mắng cháu.
Bố tôi hét lên từ trong nhà.
- Anh phải ở yên đó, Mike, anh nghe tôi không?
Mike vẫn bước về phía căn nhà.
Bố tôi bắn.
Tiếng nổ vang và đanh trong cái thinh lặng của thảo nguyên.
- Phát kế sẽ trúng anh đấy Mike.
- Thì cứ bắn tôi đi, bạn thân.
Lần này viên đạn đi gần hơn, tiếng đạn vang vọng xa ngoài thung
lũng.
Nhưng Mike vẫn bước tới.