ĐÊM ĐỊNH MỆNH - Trang 19

Canh Bạc

Alfred Hitchcock

T

rời nắng như đổ lửa, ánh nắng cháy bỏng phủ lên hòn đảo đơn độc

giữa biển.

Hắn không biết mình đang ở đâu, chỉ biết mình vừa thoát chết. Con

tàu chìm mau sau khi va phải đá ngầm đêm qua. Thuyền cứu hộ và phao
cứu sinh được thả nhanh xuống biển nhưng quá nhiều hành khách kinh
hoảng nên hỗn loạn diễn ra, hậu quả là đa số thuyền cứu hộ bị lật. Có lẽ hắn
là người duy nhất còn sống sót. Hắn văng xuống biển khi thuyền cấp cứu
của hắn bị lật. Hắn bơi rất giỏi. Nhưng bơi giỏi đến mấy thì phỏng ích gì
khi ở giữa biển? Hắn kiệt lực khi trời tờ mờ sáng.

Khi mọi nỗ lực, mọi hy vọng đã tàn, chỉ còn lại cảm giác rã rời cả tinh

thần lẫn thể xác thì hắn chỉ muốn buông xuôi tất cả mặc cho thân xác chìm
xuống biển. Lúc đó hắn chỉ thèm được nghỉ ngơi, thư giãn, chỉ khao khát
được yên nghỉ dù là mãi mãi. Cái chết bấy giờ chẳng có gì là đáng sợ như
người ta thường nói.

Ngay lúc đó một cái gì chạm vào tay hắn.
Một cái phao!
Có lẽ là một trong những cái phao cứu sinh của con tàu đó. Hy vọng

sống còn lại trỗi dậy trong hắn. Hắn chụp lấy nó, ôm chặt. Hắn trôi trên
biển đến trưa. Ánh nắng gay gắt, chói chang. Những cuộn sóng ập đến,
nhấc bổng hắn lên rồi ném xuống. Nước biển mặn chát trong miệng hắn.
Hắn không dám mở miệng ra nữa. Cổ họng khô đắng, hắn bắt đầu thấy
chóng mặt. Bỗng hắn thấy một chấm đen ở phía chân trời. Hắn mở to mắt...
một con tàu! Hắn đập chân như điên, cố bơi về hướng đó, một tay giữ cái
phao, một tay giơ lên quơ liên hồi, miệng gào to. Chiếc tàu lớn dần rồi nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.