ĐÊM ĐỊNH MỆNH - Trang 52

- Tôi không biết, chỉ thấy hai ngày nay anh khác lạ. Nếu anh không

được khoẻ thì cứ nghỉ ngơi vài ngày.

Tôi thở ra nhẹ nhõm. Vậy là hắn không biết, không nghi ngờ gì cả. Tôi

đáp:

- Không có gì đâu, cám ơn anh, tôi khỏe mà.
- Tôi vẫn chưa bắn được con nai nào. Năm nay không săn được thì

sang năm tôi sẽ trở lại đây, thế nào cũng được phải không? Thôi, ngày mai
anh cứ nghỉ ở nhà, tôi sẽ đi săn quanh đây, chẳng thể lạc được. Anh đừng
cố gắng vì tôi trả tiền cho anh, cứ nghỉ ngơi nếu anh không được khỏe, tôi
vẫn trả tiền cho anh.

Tôi suýt gào lên “Sao anh tốt với tôi quá vậy?”
Tôi nói lớn:
- Không, tôi khỏe lắm, có gì đâu? Thôi, chúng ta về kiếm cái gì uống

đi.

❉❉❉

Nàng ngồi giữa hai gã đàn ông chúng tôi, hai tay đặt trên đùi. Mặt

nàng trông xanh xao hơn qua ánh đèn xe hơi hắt lại. Ánh đèn vàng vọt mơn
trớn mặt nàng làm tôi ganh tị vì tôi không dám ôm lấy khuôn mặt đó. Tôi
nói với Endicott.

- Tới một chút nữa, quẹo trái.
Đấy là những lời đầu tiên tôi nói từ khi ra khỏi nhà. Endicott hãm ga,

rẽ trái. Khá nhiều xe hơi đậu trước quán rượu. Vừa ra khỏi xe thì tôi nghe
tiếng hát vọng ra từ các máy hát tự động trong quán rượu cùng tiếng cười
nói ầm ĩ. Tôi đứng lại nhường nàng và hắn vào trước. Có một hành lang
nhỏ ở lối vào. Chúng tôi cởi áo khoác ở đó tôi vẫn nhớ lời một bài hát đang
phát ra từ máy hát tự động, nó trùng hợp với tâm trạng tôi lúc này.

“... có em trong anh, có một nỗi buồn...”
Chúng tôi cùng vào quán. Endicott sà lại bên một cái máy hát tự động,

bỏ tiền vào khe. Tôi gọi rượu, uống một hơi cạn ly, gọi tiếp ly nữa. Tôi thấy
nàng và hắn liếc nhìn tôi. Hai ly rượu của họ vẫn còn nguyên. Tôi lại lắng
nghe bài hát.

“... những giọt nước mắt lại rơi, khi anh nhớ em...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.