ĐÊM ĐỊNH MỆNH - Trang 88

Tôi cười.
- Bác đừng cuời nếu tôi lầm nhé? Thứ nhất, bác không phải người Mỹ

dù cách phát âm của bác rất tuyệt nhưng đôi khi không đúng vì không phải
tiếng mẹ đẻ. Thứ hai, cách bác ngồi vào bàn ăn, cách bác lấy một miếng
phó mát, đúng chứ?

- Rất đúng, anh tinh tường lắm! Tôi thấy trong con người anh có chút

gì như lạnh lùng, như tàn nhẫn đấy, nhưng đó là cái tôi thích và tin tưởng ở
anh.

Tôi nói.
- Tôi biết bác đang chạy trốn cái gì đó. Căn nhà này được phòng bị

một cách khác thường, rất khác thường và tôi tin chắc hai bác không phải
sống bằng nghề lừa đảo...

Frieda bước vào, nói giọng lo sợ.
- Không, đừng anh!
Henry nghiêm nghị.
- Chúng ta cần sự giúp đỡ, em phải hiểu!
Frieda bật khóc. Bà khóc một lúc rồi ngồi im. Henry nói.
- Tên tôi là Heinrich Schwartz, người Đức. Tôi đến đây một cách hợp

pháp với giấy chứng nhận là một sĩ quan Mỹ về hưu. Việc xoay xở giấy tờ
giả đối với tôi không khó. Khi còn bé tôi sống ở Milwaukee. Sau đó tôi
được huấn luyện thành người Mỹ tại một căn cứ quân sự Đức.

Ngoài kia trời mưa lớn hơn. Tiếng gió rít có trong này nghe rõ. Henry

đứng dậy, hai tay nắm chặt, đi đi lại lại trong phòng.

- Tôi là thiếu tá quân đội Đức, được thăng chức khi còn rất trẻ. Tôi

xuất thân từ một gia đình quý tộc nhưng chúng tôi không là đảng viên Quốc
xã! Dù cho người ta nói gì đi nữa, chúng tôi cũng không bao giờ là đảng
viên Quốc xã! Chúng tôi chỉ có những liên hệ với đảng quốc xã mà thôi.
Frieda có những tiếp xúc quan trọng với đảng. Ai tránh được trong thời
chiến khốc liệt ấy! Là quân nhân, tôi cũng được thưởng huân chướng như
những quân nhân khác. Hai ở Phi châu, một ở Ba Lan...

Hugo bước vào, tay ôm cái hộp gỗ. Tôi biết trong đó đựng những khẩu

súng. Henry không để ý đến người hầu, ông tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.