ĐÊM ĐỊNH MỆNH - Trang 89

- Tôi được đưa đến một trường huấn luyện ở Bavaria để học cách giả

thành người Mỹ, cách phá hoại, chia rẽ nội bộ địch... sau đó, một mảnh đạn
suýt làm hư một chân tôi. Họ rút tôi về công tác ở một trạm vận chuyển gần
biên giới nước Bỉ. Hugo là lính của tôi lúc đó, bây giờ là quản gia của tôi.

Hugo khẽ nghiêng mình. Henry tiếp.
- Một phần công việc của tôi là vận chuyển những tù nhân Do Thái bắt

được ở à Hà Lan nhưng phần nhiều là dẫn những đội quân đặc nhiệm xâm
nhập vào đất địch, tạo điều kiện cho họ vào sâu đất địch, cũng không nhiều
lắm, mỗi tuần độ gần trăm người. Công việc đều đặn và tẻ nhạt may mà tôi
có Frieda bên cạnh. Sau đó, mọi việc thay đổi bất ngờ vì quân đồng minh
đang thắng thế. Một ngày nọ, họ chuyển đến chỗ tôi mười bốn tù nhân và
cho biết người Mỹ đang đuổi theo sau. Không có trạm vận chuyển nào kế
tiếp.

Ông đập tay xuống bàn.
- Tôi phải làm gì bây giờ! Thả hết tù nhân à? Để chúng phá hoại

những gì quân đội chúng tôi đạt được, để chúng tố giác chúng tôi với quân
Mỹ à?

Giọng ông bỗng như hét.
- Tôi được lệnh! Tôi là một người lính! Tôi và Hugo phải thi hành

lệnh!

Mắt ông hướng về cửa sổ, giọng như người ngủ mơ.
- Đêm đó cũng mưa gió như đêm nay.
Tôi cố tưởng tượng những hình ảnh ấy. Họ có thấy không? Một đoàn

tù bị dẫn đi trong đêm. Những bộ mặt hốc hác? Những thân hình chỉ còn da
bọc xương? Tôi hình dung Henry va Hugo đang đứng cạnh chiếc xe bít
bùng chờ đợi từng người được dẫn đến trước họng súng. Giờ đây, Frieda có
hồi tưởng, có nghe những phát súng vang và đanh của khẩu Luger? Có
nghe những lời thì thầm cầu nguyện cuối cùng của những nạn nhân của họ?

Tôi liếc nhìn bà ấy. Không, lúc này bà ấy không nhớ gì ở dĩ vãng mà

đang lắng nghe cái gần hơn: sự nguy hiểm đang rình rập ngoài kia, trong
màn đêm. Henry tiếp, vẻ buồn bã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.