ĐÊM ĐỊNH MỆNH - Trang 90

- Chiến tranh chấm dứt, họ đưa tôi ra tòa ở Nuremberg. Họ không

chứng minh được gì có thể kết tội tôi. Nhưng có hai đứa trẻ trong đám tù
nhân đó trốn thoát và họ biết. Vì thế họ nhốt chúng tôi trong tù trong thời
gian tìm kiếm hai đứa trẻ đó làm nhân chứng. Không kiếm thấy, họ bèn
quay sang kết tội vợ tôi cướp bóc những xác chết. Trời ơi! Thật khủng
khiếp! Họ chẳng chứng minh được gì cả mà chúng tôi phải ở tù năm năm!
Bảy ngày sau khi được thả, chúng tôi đến đây bằng giấy tờ giả. Chúng tôi
biết nếu họ tìm thấy hai đứa trẻ đó và họ biết chúng tôi ở đây thì chúng tôi
sẽ chết. Thế mà... bây giờ họ đã biết...

Ông lấy trong túi áo ra một phong bì đóng dấu bưu điện Mexico. Bên

trong là một tờ lịch ngày, đúng ngày tháng hôm nay. Mặt sau vẽ nguệch
ngoạc như nét bút con nít, hình ba nguời: hai đàn ông, một đàn bà. Nguời
đàn bà bị treo cổ trên một cành cây. Cuối tờ giấy có mấy chữ: “Tối nay, chờ
đấy, thiếu tá!”

Henry nói.
- Đã có những cái trước cái này hơn một tháng nay. Cái đầu tiên là

một hộp quà, trong là một cái vòng đeo tay y hệt như cái Frieda đang đeo
nhưng chúng quấn thêm vào đó một con rắn bằng cao su. Một bức thư kèm
theo: “Sắp đến rồi đấy, không lâu nữa đâu!”

Frieda thở gấp, buột miệng.
- Kế đến là một khẩu súng đồ chơi của con nít màu đỏ như máu. Lần

thứ ba là một quyển sách viết về Adolf Eichmann. Họ viết ở bìa sách: “Các
người sẽ theo hắn trong tháng này”.

Tôi nhìn cả ba rồi nói.
- Đó là lý do bác mời tôi đến đây tối nay? Bác nghĩ rằng họ sẽ không

dám làm gì khi có người lạ trong nhà phải không?

- Tôi không chắc, Eric, nhưng tôi tin là họ không làm hại anh vì anh là

người Mỹ. Đụng đến anh sẽ rất phiền toái, những vụ như thế này họ rất cẩn
thận.

Ông cau mày, tiếp.
- Chẳng ra cái quái gì cả! Những trò này cốt để hành hạ chúng tôi...

quỷ thật mà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.