ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 123

khi đi trên những tấm ván lót thuyền đã mục đến nỗi nước đang từ từ tràn
qua khe. Ông lão bật radio lên rồi đẩy chiếc thuyền xuống sông bằng cách
tống mạnh cành liễu vào bờ. Hành khách nắm lấy hai bên mạn thuyền. Một
bài hát vang lên giữa sự im lặng căng thẳng.

Vài phút sau, chúng tôi sang đến bờ bên kia, mỗi người trả một rupee

và sau khi trình chứng minh thư với đám lính tuần tra bờ sông thì cuốc bộ
vào trung tâm thành phố. Lal Chowk là một đại lộ đông đúc với những tòa
nhà kiểu thập niên sáu mươi. Những người bán hàng rong rao bán giày nhái
các thương hiệu và đồ điện cải tiến tràn ra khắp lối đi và những tiệm bán
thảm thì treo thảm và khăn choàng rồi tuyên bố đầy tự tin rằng họ chuyên
bán hàng thủ công chất lượng tuyệt hảo của Kashmir. Vài băng nhóm nhỏ
côn đồ đập rầm rầm vào cửa các sạp báo chỉ để mua báo và những bài hát
kiểu Bollywood tục tĩu phát ra từ mấy tiệm bán CD và VCD lậu. Lính Ấn
Độ tuần tra đường phố, dáo dác quay đầu như chong chóng. Tôi đã bị bất
ngờ bởi cái tên sơn trên một chiếc xe tải bọc thép của quân đội đậu bên
đường. Tôi từng thấy những cái tên như thế nhưng chưa bao giờ chú ý lắm.
Những mẫu tự Hindi, mà chỉ có vài người Kashmir có thể đọc được:
MAHAKAAL – nghĩa đen là: cái chết cao cả, và cũng là một trong những
tên của Shiva, vị thần hủy diệt của đạo Hindu.

Tôi đi ngang qua chiếc xe Mahakaal để đến một quán cà phê internet

đáng tin cậy hơn nằm trong một khu thương mại cũ. Cạnh lối vào, một nhóm
thanh niên và đàn ông đứng tuổi xúm quanh một xe bán trà lưu động. Những
mảng xi-măng trên tường của tòa nhà bị tróc ra, và một cầu thang tối tăm
dẫn lên tiệm cà phê. Tôi bước vào bên trong một căn phòng sáng rực. Những
căn buồng bé tí ôm chặt lấy mấy bức tường trang trí hoa hòe hoa sói. Một
người quản lý trẻ và một cô gái son phấn dày cộp ngồi sau quầy gỗ. Bài
“Sexy Lady” phát ra từ một cái loa ở đâu đó. Mỗi buồng có hai ghế và
những tấm ván gỗ tếch để lộ ra toàn chân với cẳng: giày thể thao, giày xăng
đan, rồi lại giày thể thao, giày xăng đan. Những cặp đôi trẻ mua một giờ
riêng tư với giá ba mươi rupee. Tôi chỉ vừa loay hoay gửi một email thì
đường kết nối tắt phụt sau nửa tiếng. Chẳng ai than phiền gì. Tôi nghĩ đến
cái lần đầu tiên tôi đến quán này vào năm 2001 ngay sau khi nó được mở. Vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.