ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 157

Nó để lại vết sẹo vĩnh viễn.” Anh đốt một điếu thuốc. “Chúng đánh đập
chúng tôi bằng súng, gậy, tay chân. Nhưng nó cũng chưa thấm gì.” Anh kể
lại mà như đang đọc một tờ giấy. “Chúng nó đem anh ra ngoài sân. Anh bị
bắt cởi hết quần áo, thậm chí cả đồ lót. Chúng trói anh vào một thang gỗ dài
và để nó gần một rãnh đầy dầu lửa và bột ớt. Chúng nâng chiếc thang lên
như chơi trò bập bênh và nhấn đầu anh xuống rãnh. Chuyện này có thể kéo
dài cả tiếng, hay nửa tiếng, tùy theo tâm trạng của bọn chúng.”

“Đó mới chỉ bắt đầu. Có những lúc chúng không lột quần áo anh nhưng

vẫn trói anh vào thang. Anh cảm thấy gần như nhẹ nhõm cho đến khi chúng
cột ống quần chỗ gần mắt cá lại rồi thả chuột vào trong.” Anh tạm dừng, rót
thêm trà rồi nói, “Hoặc là bọn chúng đốt tay và chân anh bằng đầu thuốc lá
và lò dầu hỏa dùng để hàn. Chúng đốt da thịt anh cho đến khi anh mở
miệng.” Anh xắn tay áo phải lên trên cùi chỏ. Mảng thịt nâu sẫm sần sùi
tương phản với màu da tái xanh của tay anh. “Chúng cột dây đồng quanh
cánh tay anh rồi truyền điện cao thế. Tất cả lông tóc trên người anh đều
dựng đứng. Nhưng tàn độc nhất là khi chúng nhét dây đồng vào bộ phận
sinh dục của anh rồi mở điện cao thế lên. Chúng làm như vậy với hầu hết
đàn ông. Nó hủy hoại cuộc đời biết bao nhiêu người. Rất nhiều người đã
không thể lấy vợ sau khi bị như vậy.”

Sau khi được thả ra, anh Ansar được chữa bệnh nhiễm trùng đường tiết

niệu và một số rối loạn chức năng khác mà anh không nhắc đến. “Tôi chưa
sẵn sàng lấy vợ. Nhưng gia đình tôi đã hỗ trợ tôi rất nhiều. Tôi đã đồng ý lấy
vợ chỉ sau khi tôi đã được chạy chữa một năm rưỡi trời. Tạ ơn Trời, bây giờ
tôi có một đứa con gái và một công việc buôn bán nhỏ.”

Sau khi rời nhà Ansar, tôi cứ nghĩ mãi về những cuộc tấn công nhằm

vào phần nam tính của các chàng trai, khiến họ trở nên suy yếu ngay cả khi
mãn hạn tù. Tôi thử viết về Papa-2 nhưng không được. Tôi nhìn trừng trừng
vào màn hình vi tính, đánh và xóa vài ba từ, rồi tắt máy.

Một kỷ niệm bị lãng quên đã quay trở lại. Vài năm trước tôi đã gặp lại

thầy giáo dạy cấp hai của mình. Họ của thầy là Khatana và thầy dạy về thơ
Urdu. Tôi mê thơ Urdu và đến dự tất cả lớp của thầy, trở thành học trò cưng
của thầy. Nhưng tôi đã rời trường, rời Kashmir và quên bẵng mọi thứ về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.