ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 159

tôi ngồi trước một cửa tiệm vắng vẻ dưới nắng mặt trời. Tôi mời anh ấy một
điếu thuốc và anh nhận một cách miễn cưỡng.

Có vẻ như Hussein đã đầu hàng số phận. Tôi loay hoay chọn lời lẽ

thích hợp. Tình dục gần như không bao giờ được bàn luận trong văn hóa của
chúng tôi và bệnh bất lực thì còn khó được nói đến hơn nữa. Tôi bắt đầu kể
cho anh ấy nghe về anh Shafi, anh Ansar, Papa-2 và việc chữa trị bằng y học
những căn bệnh rối loạn chức năng do việc tra tấn gây ra. Anh im lặng lắng
nghe, gần như không bày tỏ cảm xúc trong suốt câu chuyện. Sau cùng, anh
bắt đầu kể về kinh nghiệm của mình.

Năm 1990, khi anh đang học năm thứ nhất đại học thì cuộc đấu tranh

vũ trang nổ ra. Anh là con trai cả của một giáo viên và có bốn anh em. Một
hôm, anh bỏ nhà ra đi với một nhóm mười ba thanh niên khác. Sau ba ngày
ở thị trấn Baramulla phía bắc Kashmir, họ lên một chiếc xe tải và lái về
hướng thị trấn Kupwara, gần Đường Kiểm Soát nhưng đi được nửa đường
thì Lực lượng Bảo an Biên giới chặn họ lại. Người dẫn đường của họ ngồi
ghế trước cùng với tài xế, Hussein và bạn bè ngồi trên sàn xe ở phía sau. Họ
đã thống nhất giả làm công nhân xây dựng, nhưng họ vẫn bị bắt và bị đưa
đến một trại lính bán quân đội gần đó.

Sáng hôm sau Hussein và nhóm của mình bị đưa vào những nhà kho bé

tí làm bằng thiếc thắp đèn điện sáng rực để thẩm vấn. “Tôi bị buộc phải cởi
đồ, trần truồng. Ban đầu tôi kháng cự, rồi bị đánh, bị cưỡng ép lột đồ và trói
vào một cái ghế. Rồi bọn chúng quấn dây đồng vào hai cánh tay tôi và cho
điện giật. Tôi thậm chí không thể kêu la. Chúng đã nhét giẻ vào miệng tôi.
Tôi tưởng là tôi sẽ chết. Chúng đột ngột dừng lại, lôi mớ giẻ ra và tra hỏi.
Tôi bị ngất xỉu vài lần. Chúng làm tôi tỉnh dậy rồi nhét một sợi dây đồng
vào trong dương vật tôi. Rồi chúng mở nguồn điện.” Hầu hết người trong
nhóm đã đầu hàng sau hai ngày bị tra tấn. “Đến một mức độ nào đó anh sẽ
không thể chịu đựng nổi sự đau đớn. Tất cả đều khai báo,” anh Hussein nói.
“Chúng tôi thừa nhận là đang đi huấn luyện vũ trang và bị chuyển sang
những nhà tù ở Srinagar sau hai tuần.” Anh nói thêm như một suy nghĩ
muộn màng, “Lẽ ra tôi nên thừa nhận ngay lập tức. Cuộc đời có thể đã
khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.