ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 161

cầu xin Thượng Đế giúp đỡ. Chỉ có ngài mới có thể hiểu những gì tôi đã trải
qua.” Đi bộ từ đền thờ về nhà, anh thấy mình mạnh mẽ hơn và quyết định
nói chuyện với anh rể của mình, một thầy giáo. Người anh rể khuyên anh
nên đi bác sĩ. “Trong một năm trời tôi đến rất nhiều bác sĩ khác nhau ở bệnh
viện quận Anantnag. Họ viết một danh sách dài các loại thuốc, nhưng chúng
không giúp được gì nhiều.” Shahid muốn đưa anh ấy đến Viện Y học của
Srinagar.

Hussein lại không thấy thoải mái khi nói chuyện với Shahid. Anh từ

chối gặp thêm bất kỳ bác sĩ nào và dành thời gian vào việc buôn bán tạp
phẩm và cầu nguyện ở đền thờ.

Gia đình anh không thể làm gì cho đến khi một cuộc khủng hoảng khác

kéo đến – những người em trai của anh lấy vợ. Trong tập quán của người
Kashmir, em trai không lập gia đình trước anh mình. Cha của Hussein, anh
rể và các chú bác cố thuyết phục anh một lần nữa. Dân trong làng bàn tán về
chuyện đó: “Tại sao đứa con trai lớn của họ lại không lấy vợ mà mấy đứa
nhỏ hơn lại lấy? Nó có bị cái gì không? Người ta nói là có chuyện gì đó xảy
ra với nó trong tù.” Hussein bảo các em trai của anh cứ việc làm chuyện của
họ. Họ đã làm thế. Hussein chơi đùa với con cái của họ. “Cũng có lúc rất
khó khăn. Nhưng đơn giản là tôi không nghĩ đến việc sống cùng với ai cả.”
Hussein không giấu được niềm khát khao trong giọng nói của anh.

Chúng tôi trở lại phòng khám. Tôi quay sang anh và nói, “Hussein, anh

sẽ không sao đâu. Bệnh của anh chữa được mà.” Tôi kể cho anh nghe về
cuộc hôn nhân của Ansar và về đứa con gái ba tuổi của anh ấy. Tôi nói với
anh về những cuộc phẫu thuật đường tiết niệu tôi đã đọc qua, về các loại
thuốc, về việc tư vấn tâm lý, việc anh là người dũng cảm, về niềm tin, về
việc đấng tiên tri Mohammed đã nói rằng sự tuyệt vọng là một tội ác. Chúng
tôi về đến phòng khám và đi vào gian phòng tường bùn nền đất. Rồi chúng
tôi đợi đến khi các bệnh nhân đi về. Tôi quay sang Hussein và hối anh nói
chuyện với người em họ làm bác sĩ của anh. Anh nhìn sâu vào mắt tôi và
mỉm cười. “Tôi sẽ nói. Cảm ơn cậu nhé.” Chúng tôi bắt tay và tôi bước ra
khỏi phòng khám.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.