ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 162

12

Những người anh hùng

○ ○ ○

T

rời đang vào đông. Chiếc lá cuối cùng trên cây dâu tằm ngoài cửa sổ

phòng tôi đã rụng và những đám mây thì xám mờ ảm đạm. Thành phố
Srinagar dường như đã thu mình lại, lùi vào thế giới nội tâm, như một người
đàn ông trung niên hốt hoảng thấy mình có thêm một sợi tóc bạc khi soi
gương buổi sáng. Sự quạnh quẽ của ngoại cảnh phản chiếu cảm giác cô
quạnh trong lòng tôi. Buổi trưa tôi đọc sách và cố gắng viết vào buổi tối.
Nhưng có một độ vênh giữa những trải nghiệm tôi đang cố gắng thẩm thấu
và việc viết thành văn. Tôi bực bội rồi trở nên cau có và thỉnh thoảng gây gổ
rất vô lý với bạn bè. Tôi gọi điện cho Shahid. Chúng tôi hẹn gặp nhau tại
quán cà phê yêu thích gần trung tâm thành phố. “Điều đó rất phổ biến đối
với những người tiếp xúc với nạn nhân của những thảm kịch,” Shahid nói và
gợi ý là tôi đừng cố viết gì trong vài tuần lễ.

“Làm vậy không có ích gì hết. Rốt cuộc tớ cũng phải viết.”
“Vậy thì nên nhớ là những người như tớ với cậu thuộc một số ít may

mắn ở Kashmir. Môi trường xuất thân đã che chắn cho chúng ta khỏi rất
nhiều thứ. Chúng ta được học hành đàng hoàng và có thể tạo dựng một sự
nghiệp. Chúng ta có thể đi khỏi chỗ này bất cứ khi nào.” Cậu ngừng một lát
rồi hỏi, “Không phải cậu đã từng rời khỏi đây sao?” Shahid chưa bao giờ rời
Kashmir. Cậu học y tại một trường đại học ở Srinagar. Lời nhận xét của cậu
nghe như một lời cáo buộc.

“Tớ đã quay về, Shahid. Tớ không quên bất cứ cái gì khi ở xa. Tớ trở

về để viết về Kashmir,” tôi hét lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.