ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 160

Tôi nhắm mắt lại, rồi mở mắt và nhìn ra chỗ khác, nhìn vào con đường

và những bệnh nhân đang chờ đến lượt họ tại phòng khám của Shahid. Một
ông già đến chỗ chúng tôi và hỏi tôi có phải là bác sĩ không. “Không phải,
ông à. Cháu chỉ là bạn của bác sĩ thôi.” Ông cụ nói cho tôi nghe về chứng
cao huyết áp của mình vì “hoàn cảnh” rồi bỏ đi.

Hussein và tôi xuôi theo con đường xuyên qua những cánh đồng, dẫn ra

ngoài rìa làng. Không có xe cộ. Hussein bước đi chậm rãi, chìm đắm trong
suy nghĩ. Chúng tôi ngồi trên một ụ đất bên vệ đường. Hussein đốt thuốc và
tiếp tục câu chuyện. “Tôi không thể diễn tả được nỗi đau đớn mà một người
phải chịu đựng khi bị những cú điện giật. Tôi tưởng tôi sẽ chết. Đôi khi tôi
nghĩ mỗi cú điện giật kéo dài một hay hai phút, có lúc nó như kéo dài hàng
giờ,” anh nói.

Sau khi những tên thẩm vấn ném anh trở lại phòng giam, Hussein tiếp

tục ngất xỉu. “Ít nhất là trong những lúc bất tỉnh tôi không thấy đau đớn.”
Mỗi lần đi tiểu, anh đều tiểu ra máu, dương vật của anh sưng tấy lên và cơn
đau buốt cứ bò dần lên trên như một con đỉa. Khi anh bị đưa về trung tâm
giam giữ ở Srinagar, sự nhiễm trùng đã ăn sâu và anh nhìn thấy máu và mủ
trong nước tiểu của mình. Không có một hỗ trợ y tế nào trong nhiều tuần lễ.
“Rồi có một sĩ quan người Sikh của lính bán quân đội hỏi thăm về tình trạng
của tôi. Tôi kể cho anh ta nghe chuyện đã xảy ra. Anh ta quả là một thiên
thần. Anh ta đem cho tôi vài thứ thuốc, bông băng và nước khử trùng.
Chúng rất có ích.” Nó làm tôi nghĩ đến những gì anh Ansar và Shafi kể cho
tôi nghe về những kẻ thẩm vấn khác nhau: “Một số là quỷ dữ và số khác là
những người đàng hoàng.” Hussein lại im lặng. Tôi hỏi anh có biết tên của
viên sĩ quan người Sikh hay có thể tìm cách liên lạc lại với anh ta hay
không. “Tiếc là tôi không biết tên anh ta. Tôi không gặp lại anh ta vài tuần
sau đó. Tôi nghĩ anh ta đã bị thuyên chuyển.”

Hussein được thả khỏi nhà tù sau hai năm trời. Một năm sau đó, anh bắt

đầu buôn thảm và khăn choàng. Một hôm, anh quyết định nói cho gia đình
biết về bệnh bất lực của mình. Anh chưa từng nói chuyện đó với bất kỳ ai.
Tối hôm đó, anh không ngủ được mãi cho đến khi nghe thấy tiếng gọi cầu
nguyện buổi sáng. “Tôi đến đền thờ, cầu nguyện và sụp đổ hoàn toàn khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.