ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 172

và mua vé đi Mecca. Đó là chuyến đi trọng đại của hầu hết người Hồi giáo
Kashmir. Chuyến hành hương có tính chất bắt buộc đối với mọi người Hồi
giáo khi ông ta hoặc bà ta có khả năng. Bác tôi đã hoàn thành những trách
nhiệm trong đời sống khi bác và vợ lên đường đi Mecca. Giờ thì họ đã về và
cuộc hành trình đã đem lại cho họ một chức danh mới: Hajji. Theo truyền
thống của Kashmir, bạn bè và bà con phải đến thăm những Hajji vừa trở về.
Tuy nhiên, cuộc xung đột đã hạn chế sự đi lại và những người bà con xa chỉ
còn gặp nhau vào những dịp quan trọng như lễ đính hôn, lễ cưới hoặc gặp
nhau ở bệnh viện, hay tại các đám tang. “Cha con không thể đến được nên
con phải đi với mẹ đến nhà bác Rahman,” mẹ tôi nói thế.

Hồi đó cha tôi thường thăm bác và gia đình dù có sự hiện diện hùng

hậu của những toán lính Ấn và nghĩa quân quanh làng bác ấy. Nhưng ông đã
không đi nữa từ sau vụ tấn công bằng mìn. Cha mẹ tôi vẫn sống trong sợ
hãi.

Cách đây ít lâu, có lần chúng tôi đang ngồi trong xe của ông thì tài xế

cán ngang một túi nhỏ có bốn vỏ hộp nước xoài nằm trên đường. Lúc còn
nhỏ chúng tôi thường nhảy lên đạp mấy cái vỏ hộp đó để làm nó kêu lốp bốp
như pháo nổ. Cha tôi đã hụp xuống dưới ghế, hai tay ôm lấy đầu. “Cha ơi,
nó chỉ là hộp nước trái cây thôi mà,” tôi nói từ tốn. Ông ngồi lại lên ghế và
im lặng. “Con biết không, từ sau cái vụ mìn nổ đó...”

Tôi đã nhìn thấy sự bất lực của cha vào một ngày khác, khi chúng tôi

nghe tin về cái chết của dì ông. Bà dì sống tại một ngôi làng gần làng bác tôi
và cha tôi đã không thể đi thăm bà khi bà lâm bệnh thời kỳ cuối. “Dì rất tử tế
với cha khi cha còn nhỏ. Dì luôn luôn lo lắng cho cha, nhiều hơn bất cứ
người bà con nào,” cha kể cho tôi nghe. “Vậy mà cha đã không thể thăm dì
khi dì hấp hối.”

Mẹ và tôi đón xe buýt để đến làng của bác. Tôi nôn nao được gặp lại

nhiều người bà con sau nhiều năm. Chiếc xe buýt chạy thong dong dọc theo
sườn núi và dừng lại sau một dặm đường tại một trong hai trạm kiểm soát
bao quanh làng chúng tôi. Hai tên lính trẻ măng mặc áo chống đạn đứng
ngay chỗ kiểm soát, vai đeo lủng lẳng hai khẩu Kalashnikov. Chúng bảo
chúng tôi bước đi. Chúng tôi bước chừng một trăm mét thì một tên hét lên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.