ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 173

“Dừng lại.” Chúng tôi đứng lại. Không ai bị rà soát. Không có chiếc túi nào
bị lục lọi. Chúng tôi lên xe buýt và đi về hướng làng. Tôi cứ thắc mắc về cái
sự ngớ ngẩn của những mệnh lệnh này. Chúng không nhằm một mục đích
nào cả. Nó giống như một trò chơi điện tử. Một thằng lính giơ ngón tay lên,
các chiếc xe buýt dừng lại, người ta xếp hàng một, bước tới, dừng lại, lên xe
và đi tiếp. Một chiếc xe khác đến trạm kiểm soát và trò chơi lặp lại.

Cái trò ngớ ngẩn đó làm tôi nhớ đến “Một căn bệnh mới,” truyện ngắn

của nhà văn người Kashmir Akhter Mohiuddin mất năm 2001. Con rể ông bị
giết trong một vụ tấn công của nghĩa quân vào một bờ sông ở khu tổ hợp
bệnh viện nơi anh ta làm việc. Con trai ông thì bị giết trên đường đi làm về
trong vụ trả đũa của lính quân đội sau khi chúng bị tấn công. Để phản đối
những vụ việc vượt quá giới hạn, ông Akhter đã trả lại giải thưởng Padam
Shri, một trong những giải thưởng cao quý nhất dành cho thường dân mà
chính phủ Ấn Độ đã ban cho ông vì những cống hiến cho văn học. Cũng như
Isaac Babel, ông có những sự gắn bó mật thiết với chiến tranh, quyền lực và
nỗi sợ hãi và ông đã dâng tặng cuốn sách cuối cùng cho “những thanh niên
bị sát hại ở những nơi vô danh.” Babel cũng thế.

Trong truyện “Một căn bệnh mới”, một người đàn ông nọ đứng chờ thật

lâu, như thể đang xếp hàng trước khi bước vào chính ngôi nhà của mình, và
rồi quay đi về hướng khác. Gia đình ông đưa ông đến bác sĩ. Bác sĩ nói, “Từ
khi có chuyện rà soát cơ thể, một căn bệnh mới đã nảy sinh. Một số người
cần bị rà soát mỗi lần họ thấy một cái cổng, số khác tự rà soát bản thân.”
Ông bác sĩ kê đơn, phải rà soát cơ thể bệnh nhân mỗi lần người đó về đến
cổng. Gia đình làm theo và tình trạng của người đàn ông đó khả quan hơn.

Có một ông già mặc bộ vét xanh ngồi trên ghế trước mặt tôi. Ông quay

lại nói, “Mục đích của việc đó là gì nhỉ? Chúng chỉ muốn nhấn mạnh sự hiện
diện của mình, để cho ta biết là chúng cai trị vùng này.” Chiếc xe buýt vẫn
chạy về hướng làng của bác tôi. Không có thêm một trạm kiểm soát nào nữa,
nhưng chúng tôi đang đi trên chính con đường nơi cha mẹ tôi đã suýt bị giết
chết.

Tôi có thể thấy được hình ảnh mẹ tôi đang căng thẳng. Chúng tôi vẫn

giữ im lặng và nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Vài phút sau, chiếc xe buýt chạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.