ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 180

bà thấy mấy cậu bé bị bắt. “Ta chỉ thấy thằng Bilal ở đằng xa, chứ không
thấy thằng Shafi.” Bà dừng lại. Rồi bà thở dài và kêu thằng út đem cho ít
nước. Nó chạy vào trong và mang ra một chiếc cốc bằng đồng. Bà
Shameema uống một ngụm, đặt cốc xuống và đẩy giỏ rau sang chỗ khác như
thể đang chuẩn bị chiến đấu. “Ta chạy đến Bilal, chụp lấy nó và bắt đầu bỏ
đi cùng nó.” Bilal ôm lấy bà, nói rằng bọn lính đã đẩy Shafi vào bên trong
căn nhà của nghĩa quân, bắt thằng bé cầm một trái mìn trên tay.

Một tên lính dùng báng súng đánh vào tay bà Shameema và kéo Bilal

về phía hắn. Bà thét vào mặt tên lính và kéo tay Bilal. Nó nói, “Buông con
ra đi mẹ. Chắc chúng đã giết anh Shafi rồi, hãy để con chết luôn đi.” Thằng
lính kéo mạnh hơn và lôi thằng Bilal đi. Bà Shameema đứng ngó theo như
trời trồng. Tên lính dúi vào tay Bilal một trái mìn rồi đẩy nó về hướng căn
nhà đó. Trận hỏa chiến vẫn tiếp tục. “Có gì đó bóp chặt trái tim ta khi ta nhìn
thấy đôi tay run bần bật của Bilal cầm trái mìn. Hai chân nó khuỵu xuống và
nó ngã xuống đất.” Bà Shameema hớp một ngụm nước trong chiếc cốc bằng
đồng, quệt mồ hôi trên trán và nói, “Ta nhào tới trước và lấy thân mình che
chắn thằng Bilal.” Bà giật trái mìn khỏi tay con trai mình và ôm lấy nó. Ba
tên lính và một tên sĩ quan vây quanh, yêu cầu bà buông con trai ra. Bà bảo
tên sĩ quan buông tha cho con trai mình và để bà ôm mìn vào căn nhà đó.
“Ta ôm chặt trái mìn và kêu tên sĩ quan cho nó nổ tung đi.” Hắn im lặng, bà
hét lên lần nữa. “Rồi hắn ra lệnh cho bọn lính để cho ta đi. Ta giữ chặt thằng
Bilal. Khi mẹ con ta bước đi, ta thấy bọn chúng đẩy một ông già về phía căn
nhà đó với một trái mìn trong tay.”

Tối hôm ấy họ không ngủ. Bà ôm thằng Bilal trong tay và họ khóc

thương Shafi. Chồng bà, người đã ở lại Anantnag, về đến nhà vào buổi sáng.
Hàng xóm báo cho ông ta biết con trai ông đã bị giết. Ba ngày sau khi Shafi
được chôn cất, họ tổ chức buổi lễ tưởng niệm cuối cùng. Theo tục lệ, trong
ba ngày, họ không được nấu thức ăn trong nhà; hàng xóm sẽ nấu giùm họ.
Vào ngày thứ tư, họ nấu cho hàng xóm và mời vị giáo sĩ làng đến cầu
nguyện cho linh hồn Shafi được cứu rỗi. “Ta nấu đồ ăn bằng củi mà Shafi
mang về nhà lần cuối,” bà Shameema vừa nói vừa lau nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.