ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 182

nhìn nhầm là anh em sinh đôi với nó.” Tôi không biết phải phản ứng thế
nào, rồi ôm lấy bà. Tôi bước thất thểu đến con đường chính. Bên kia đường,
tôi thấy một cây chinar cao lớn đu đưa trong cơn gió nhẹ. Dưới bóng cây
này, Shafi đã tán gẫu với bạn bè lần cuối cùng.

Tôi thấy một chiếc xe buýt đến gần và vẫy nó. Tôi lên xe, ngả đầu vào

thành ghế và nhắm mắt lại. Khoảng một giờ sau, xe buýt đến trạm ở
Anantnag, chỗ ông Majid bán đồ ngọt. Bụi đất bay tứ phía, xe buýt và xe hơi
nhấn còi liên hồi. Những người bán hàng rong hét lớn giá các món hàng, dân
các làng xã ôm những cái túi nylon nhiều màu đựng rau củ chạy lòng vòng
tìm xe buýt chạy về các ngôi làng khang trang của họ và một nhóm lính bán
quân đội mặt mày ủ rũ trong áo chống đạn đứng trên lề đường, tay ôm súng
trường. Ông chủ tiệm trái cây thập thò trên lề đường biết ông Majid. “Tiệm
của ông ấy ở đâu vậy?” tôi hỏi thăm. Ông ta mỉm cười và chỉ vào một góc
nhỏ xíu bên lề đường giữa tiệm của ông ta và tiệm kế bên. Tôi nhìn thấy một
cái giỏ đan bằng liễu đựng đầy seemnih, một thứ mứt màu hồng mà tôi mê
thích hồi còn bé, được đặt trên một đống gạch. Người đàn ông tóc bạc với
đôi gò má hóp mặc áo pheran màu be gần như bị che khuất sau cái giỏ. Tôi
bước đến chỗ ông ấy và hỏi, “Ông là Majid phải không ạ?” Ông đứng dậy
trên tấm chiếu cói và hỏi, “Mấy trăm gram, thưa ông?”

Tôi không thể gom đủ dũng khí để quấy rầy thế giới của ông lần nữa.

Tôi cuốc bộ đến văn phòng quận để gặp người từng lo việc bồi thường cho
những cái chết. Sau một đoạn cuốc bộ ngắn, tôi đã đến trước những cánh
cổng của khu văn phòng ở Lal Chowk, một sự bắt chước không mấy sáng
tạo trung tâm thành phố Srinagar. Đây chính là trung tâm của thị trấn
Anantnag – một khu ngổn ngang nhà cửa, hàng quán, cống rãnh toác hoác
đầy rác rưỡi, những người bán hàng rong ồn ào, tiếng còi xe buýt inh ỏi lẫn
với tiếng huýt còi của cảnh sát. Về mặt nào đó nó giống những thị trấn nhỏ
buồn tẻ ở phía bắc Ấn Độ. Đi qua những trạm kiểm soát và máy dò kim loại,
khu văn phòng đó là một dãy tòa nhà giống các doanh trại, có cửa sổ sơn thứ
màu xanh ảm đạm chuyên dùng để sơn các tòa nhà chính quyền. Nó là trung
tâm quyền lực của địa phương, là đơn vị hành chính được kế thừa từ hệ
thống dân sự thuộc địa. Những nhóm thường dân sốt ruột, những luật sư vội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.