ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 207

vị bô lão già khọm. Bức tường kéo dài từ lối vào tạo thành một hình vuông
bao quanh ngôi đền gần như đã đổ sập. Bên trong, cây cỏ dại đã mọc kín.
Ký ức về chuyến dã ngoại cùng với Vinod vẫn còn rõ mồn một trong tôi.
Khu đền trong mắt chúng tôi lúc đó trông rất khổng lồ. Bây giờ nó như bị
thu nhỏ lại.

Tôi ngược trở ra và đợi xe buýt bên vệ đường vắng vẻ. Tôi thấy nhớ

Vinod. Kể từ khi cuộc xung đột nổ ra tôi đã không gặp nó. Lúc tôi rời trường
Lyceum để đi học xa, tôi mới mười hai tuổi, khi đó gia đình nó đã di dời
sang một tỉnh phía nam của Jammu.

Vinod là một thằng con trai mập mạp có đôi má đỏ đến nỗi tôi tưởng nó

đánh phấn. Sau buổi học, chúng tôi thường chạy đến dòng suối gần ngôi đền
để tắm. Chúng tôi hù dọa lẫn nhau bằng cách la lên “Rắn! Rắn!” khi đứng
trên bờ suối. Chúng tôi cũng mê khám phá những hang núi đá vôi gần đó.
Vinod tin rằng nếu cứ đi mãi trong cái đường hầm tối đen đó, chúng tôi sẽ
đến Trung Quốc. Vì sợ bóng tối nên chẳng bao giờ chúng tôi đi xa hơn một
chục mét. Tôi đã tập đi xe đạp trên chiếc Atlas màu đỏ của nó trên con
đường dẫn đến những hang động.

Không có tín hiệu xe buýt trên con đường bên ngoài đền thờ Martand.

Tôi cuốc bộ vài kilômét đến Mattan. Vinod đã từng sống trong cái làng kề
bên. Chỗ khúc quanh, tôi thấy người ta đi xuống con đường dẫn đến làng nó.
Tôi không thể kiềm chế mình và đã đi theo ngả đó. Thêm một dặm nữa, có
một con đường mòn chạy ngang những ruộng lúa, đến một rặng cây óc chó
gần nhà nó. Những người đàn ông và đàn bà làm ruộng còn trẻ con thì đạp
xe trên đường. Nhà của các Pandit nằm biệt lập. Tôi còn nhớ đường đến
ngôi nhà hai tầng của nó và chỉ trong vài phút tôi đã ở đó. Cái khóa đồng
trên cánh cửa gỗ ngó ra trừng trừng, còn mạng nhện chằng chéo trên những
cửa sổ đóng kín. Gia đình Vinod có vẻ đã bỏ đi vội vã. Nó thậm chí đã
không đến chào từ biệt ai hoặc để lại một dòng địa chỉ nào.

Sáng hôm sau tôi đến thăm ngôi trường cũ của chúng tôi, hy vọng được

gặp lại ông hiệu trưởng yêu quý của mình, thầy Kantroo. Tấm biển mới sơn
lại treo trên cổng trường đề: TRƯỜNG CÔNG LYCEUM. Tòa nhà trông
vẫn vậy. Những học sinh mặc quần soóc xám và áo sơ mi trắng. Tôi gõ cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.