ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 210

có thể cảm nhận được câu chuyện về những người được sống trong một
“ngôi nhà”? Có thể cha mẹ cô sẽ tìm cách giải thích. Ngày xưa họ cũng từng
sống trong một ngôi nhà có nhiều phòng.

Buổi tối, tôi gọi điện cho cha tôi và kể cho ông về cuộc gặp gỡ. Ông im

lặng một hồi lâu. Tôi nghĩ là tôi nghe thấy tiếng ông khóc. Ông nói như thể
cho chính mình. “Đó là những ngày thật đẹp, con trai ạ. Gia đình của bác ấy
giống như thể gia đình ta. Ta đã làm mọi việc trong nhà khi bác ấy lấy
chồng. Ta đã không gặp bác nhiều năm. Nói với bác là cha sẽ đến.”

Cuối cùng vào một buổi sáng tôi lên một chiếc xe jeep ở Anantnag, và

sau tám tiếng trên xa lộ gập ghềnh núi non, tôi đã đến được Jammu.

Sáng hôm sau, trong khách sạn, tôi gọi điện cho một số người quen để

hỏi thăm về thầy tôi. Họ không thể giúp gì được cho tôi. Chính phủ có danh
bạ điện thoại nhưng nó hiếm khi hiệu quả. Tôi gọi nhưng không có ai trả lời.
Một cuộc gọi khác, vẫn không ai trả lời. Đến cuộc gọi thứ năm, có tiếng trả
lời tự động, “Chúng tôi rất vui khi nhận được điện thoại của bạn. Cuộc điện
thoại của bạn rất quan trọng với chúng tôi. Nhân viên tổng đài của chúng tôi
sẽ nhanh chóng hỗ trợ bạn”. “Nhanh chóng” có nghĩa là năm phút chờ đợi
trước khi cuộc gọi bị ngắt. Tôi đã quá quen với điều này.

Tôi đi tới đi lui trong phòng rồi lại gọi. Có tiếng chuông điện thoại và

tôi nghe giọng đàn ông, một nhân viên tổng đài thực sự. “Làm ơn cho tôi xin
số điện thoại của ông Chaman Lal Kantroo được không? Ông ấy sống ở
Amphalla.” Tôi nghe tiếng đánh máy. “Ghi số nhé.” Tôi nhìn chằm chằm
vào số điện thoại trên mẩu giấy, lấy bình tĩnh và bấm số. Vợ thầy trả lời điện
thoại. Bà vẫn nhớ tôi; tôi có thể được nói chuyện với thầy mình nếu tôi gọi
lại sau mười phút nữa. Tôi gọi lại và thầy bắt máy. Giọng thầy mệt mỏi và
khàn đục. Có vẻ như ông không được khỏe. “Em có thể đến gặp thầy được
không ạ?” “Đến đây trước mười giờ nhé,” thầy nói. “Thầy có hẹn với bác sĩ
của thầy lúc mười giờ rưỡi.” Thầy ho khục khặc rồi chỉ đường cho tôi. Lúc
đó đã chín giờ rưỡi rồi.

Tôi lao nhanh ra đường và chụp ngay một chiếc xe lôi. Bác tài đạp hết

tốc lực xuyên ngang những cái chợ, băng qua mấy chiếc cầu, vượt lên một
con dốc, rẽ vào con đường nhỏ, rồi dừng lại. Chúng tôi đã đến một cột mốc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.