ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 212

nhận điều khoản của họ. Hầu hết bạn bè và người quen của thầy đến đây đều
lấy mỗi người một bản copy.”

“Bọn em cũng phải được đọc thơ của thầy chứ,” tôi quả quyết. “Thầy

không thể giấu cả thế giới được.”

Thầy mỉm cười, dửng dưng trước các quyền lợi của việc xuất bản.

“Quay ra đằng sau và lấy một bản copy trên kệ đi.” Tôi cầm trên tay một tập
thơ mỏng, bìa cứng có tựa đề: Tội lỗi muôn đời. Tôi tạm biệt người thi sĩ –
thầy tôi.

Gần nhà tù, tôi thấy một quán trà vắng và tìm một chỗ ngồi trong góc.

Tôi mở cuốn sách đề tặng “những sinh linh không tồn tại của thế giới.” Tôi
lật sang một trang, ông chủ tiệm trà mang cho tôi một ly trà đầy. Tôi đọc bài
thơ “Người thơ ngây vô hại,” mô tả một người đàn ông đang hấp hối:

Một cái nhãn nhuốm máu
Dính chặt vào ve áo của ông ta đề: in...
Nó có nghĩa là indian, informer, hay insurgent?

[57]

Thật hoang mang khi nó đề “innocuous innocent”

[58]

Tôi đã nhìn thấy những người chết đó: ông Prem Nath Bhat bạn của

cha tôi, một vị luật sư Pandit tài ba, đã bị nghĩa quân bắn; ông Abdul Sattar
Ranjoor, một thi sĩ phe cánh tả ở Kulgam, bị sát hại trước khi ông có thể làm
một bài thơ phản bác; ông Zahoor Dalal, một chủ tiệm khi đang đi dạo buổi
tối đã bị đẩy vào một chiếc xe cảnh sát, bị bắn chết và được thay bộ đồ của
quân phiến loạn. Các nhà báo chạy ngược chạy xuôi trên taxi, gõ lên bàn
phím chiếc máy tính cũ kỹ những từ: NGƯỜI THƠ NGÂY VÔ HẠI.

Một bài thơ khác có nhan đề: “Những khát khao bị khóa chặt.” Tôi còn

nhớ cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tôi trong văn phòng thầy Kantroo
ở Kashmir. “Người ta không nói chuyện gì khác ngoài sự chết chóc. Nói về
cuộc sống, nói về sách vở chẳng hạn.” Tôi đã tìm thấy câu trả lời trong đoạn
thơ của thầy. Tôi rời quán trà rồi bước đi giữa bầy xe cộ, thờ ơ với mọi thứ,
tôi ôm chặt cuốn thơ trong tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.