ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 218

“Chuyện gì đã xảy ra vậy bác?”
“Nghĩa quân nghĩ rằng nó có thể được dùng để báo tin cho quân đội về

hành tung của họ, nên họ đã cho nổ tung căn nhà nơi nó được lắp đặt. Căn
nhà bị hư hại và một nửa gia đình đó bị giết. Không ai dám nghĩ đến việc
dùng điện thoại nữa.” Làng của bác và làng kề bên có tiếng về sự hiện diện
đông đảo của cả nghĩa quân lẫn lính quân đội. Những người sống ở đó hoặc
tuân lệnh quân đội, hoặc tuân lệnh nghĩa quân.

Em gái của Asif mang trà ra. Cô bé học văn chương ở trường đại học,

còn Asif sắp lấy bằng thạc sĩ về lịch sử. Tôi nhớ cha của Asif là luật sư nên
hỏi thăm bác ấy về việc hành nghề của bác để kéo dài cuộc chuyện trò. “À,
thỉnh thoảng bác có đến tòa án. Thật ra bác chưa bao giờ đam mê ngành luật.
Bác kiếm tiền nhờ vào những vườn táo của mình.” Bác ấy dừng lại một chút
rồi nói thêm một cách mệt mỏi, “Bác đã từng mơ được làm chính trị. Bác
muốn ra tranh cử, làm một chính trị gia. Đó là tham vọng duy nhất của bác.”

“Bác có gia nhập đảng phái chính trị nào không?”
“Cháu tưởng bác muốn chết à?” bác ấy cười to. Bác từng là thành viên

một đảng cầm quyền, Đảng Hội nghị Quốc gia, cho đến năm 1989. Sau khi
chiến tranh bắt đầu, bác đã đăng đơn từ chức trên những tờ báo địa phương,
giống như những nhà hoạt động thuộc các đảng phái ủng hộ Ấn Độ khác.
Các nhóm nghĩa quân cũng như phe Ấn Độ không dung thứ cho bất cứ sự
bất đồng chính kiến nào nên đã giết hại nhiều nhà hoạt động. Những lá đơn
từ chức công khai đã cứu biết bao mạng người. Cha của Asif đã từ bỏ những
tham vọng chính trị và bám chặt vào việc trồng táo.

“Basharat,” một giọng phấn khích gọi tôi ngoài cửa. Tôi quay lại, thấy

một thanh niên cường tráng với mái tóc ngắn và đôi mắt đen láy trên khuôn
mặt hút hồn như tạc. “Mày đã ở đâu trong suốt những năm qua?” Asif gào
lên. Chúng tôi ôm nhau. Tôi luôn thấy ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của tình bằng
hữu tôi tạo dựng được trong quãng đời thơ ấu của mình. Tôi gặp bọn nó sau
cả một thập kỷ và cảm thấy như mình chưa bao giờ đi xa. Cha nó để cho
chúng tôi chuyện trò một mình. Asif nói năng chậm rãi, cẩn trọng và có vẻ
như đến giữa chừng lại quên bẵng nó định nói gì. Nó sống trong khu nhà trọ
của trường đại học ở Srinagar và về thăm cha mẹ mỗi tháng một lần. Nó đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.