ĐÊM GIỚI NGHIÊM - Trang 233

“Basharat!” Ahmed nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình. “Làm thế quái nào

mà cậu đến được đây? Tôi không thể tin được điều này!”

Cậu ấy ngưng việc và chúng tôi gần như lao ra đường, cười đùa phấn

chấn. Rồi chúng tôi đi về nhà cậu ở tận đầu bên kia của thị trấn. Nó là một
cái nhà xây bằng gạch và đá tươm tất nhìn ra một bãi cỏ, xa hơn một chút là
vườn táo. Chúng tôi cùng ngồi trong phòng của Ahmed, hút thuốc, uống trà
và thay nhau kể chuyện. Hai năm trước cậu quay về nhà trong kỳ nghỉ và
thấy cha mẹ mình sống trong nỗi cô đơn và sợ hãi. Là con một, cậu quyết
định ở lại nhà. Lúc đó không có công việc nào trong thị trấn phù hợp với
trình độ và bằng cấp của cậu, nhưng sáu tháng sau một ngân hàng địa
phương cần một chân thư ký. Trong nhiều tháng trời, cậu đấu tranh với bản
thân, hy vọng quay lại với Delhi và những ước mơ của mình. Chúng đã phai
nhạt dần. Ahmed đã yêu một cô gái người địa phương đang học văn chương
tại một trường cao đẳng trong vùng. “Cô ấy giống tôi lắm. Cô ấy cũng mê
Ayn Rand và mơ về một thành công cho riêng mình. Vì gia đình, cô ấy cũng
chấp nhận một công việc tại trường học địa phương.”

Ahmed mở một cửa sổ. Chiếc khung cửa dường như đã tạo ra quang

cảnh khu vườn. Vườn táo và mô đất của quả đồi nhô lên ở đằng xa. Chúng
tôi nhìn thấy người mẹ già nhưng vẫn khỏe mạnh và người cha lưng còng
đang ngồi trên thảm cỏ. Cậu nhìn họ mải mê nói chuyện với nhau. “Đây là
điều mà tôi nghiệm ra. Howard Roark là một ảo ảnh.” Cậu phát ngôn từ tốn
và đóng cửa sổ lại. Chúng tôi không nói về cuộc xung đột. Chúng tôi đang
thử sống lại những ngày xa xưa. Chúng tôi nói chuyện sách vở và các nhà
văn. Tôi mang theo một bản copy cuốn Suy tôn xứ Catalonia nên đưa cho
cậu ấy. “Cậu sẽ tìm thấy Kashmir trong những trang sách này,” tôi nói.

Tiếng bước chân vội vã khiến chúng tôi nhìn ra cửa sổ. Chúng tôi thấy

một nhóm thanh niên có súng đi vào con hẻm bên cạnh nhà. Ahmed nói với
tôi rằng đó là nghĩa quân Pakistan. “Chắc là chúng đang đi đến một chỗ trú
ẩn nào đó.” Tôi hỏi cậu đã bao giờ chạm mặt họ chưa. Cậu kể là có một
đêm, ba người như vậy gõ cửa nhà cậu. Cậu và cha mẹ mình đã phải phục
vụ cơm tối cho chúng sau khi một trong ba tên đó dùng súng đẩy vào giữa
ngực cha cậu. Ahmed không nói gì ngoài những mẩu chuyện xã giao, rồi sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.